Lục Khanh Uyên mở chiếc hộp đen bên ngoài, lấy ra hai ống tiêm chứa dung dịch lỏng. Hắn tiêm cho Chử Diệc An trước một mũi, sau đó tiêm mũi còn lại vào chính mình.
Mới tiêm xong chưa đến vài phút, bên tai cô liền vang lên âm thanh cơ giới của trò chơi:
【Phát hiện: Người chơi đã tiêm thuốc đặc hiệu.】
【Chúc mừng người chơi Chử Diệc An trở thành người thứ 21 tiêm thành công thuốc đặc hiệu. Cô cần sống sót an toàn qua 5 ngày cuối cùng. Nếu tử vong trong thời gian này, thành tích hiện tại bị hủy bỏ; nếu có người trong 20 người đầu tiên chết trước, thành tích sẽ được kế thừa.】
Hóa ra thuốc đặc hiệu thầy Lục lấy được lại là thật!
Chử Diệc An lúc này nhìn anh chẳng khác nào đang nhìn thần tiên hạ phàm. Ai ngờ được rằng cô lại được một NPC mang theo bay vọt, trở thành người thứ 21 tiêm được thuốc!
“Thầy Lục, ngài quá cường rồi!”
Lục Khanh Uyên không hiểu sao thái độ cô lại chuyển biến đột ngột như vậy, chỉ thản nhiên đưa ống tiêm và hộp rỗng cho cô: “Mang ra ngoài vứt đi.”
“Vâng ạ!”
Chử Diệc An ngoan ngoãn nhận lấy bằng hai tay, vẻ mặt đầy sùng bái. Thầy Lục giúp cô tìm được thuốc đặc hiệu, cô nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp.
Mũi thuốc vừa tiêm xong, cảm giác như tảng đá lớn treo lơ lửng trên đầu rốt cuộc cũng rơi xuống, cả người nhẹ nhõm hẳn. Trong mấy ngày tiếp theo, cô dự định nằm dài trên sô pha lướt điện thoại, chơi game, thỉnh thoảng nghĩ cách cải thiện chút cuộc sống.
Trên các nhóm WeChat trong điện thoại, ngày càng nhiều người rao bán thuốc.
Giá cả cũng dần tụt xuống từ mức khởi điểm 5 - 6 triệu đồng còn 2 - 3 triệu. Thuốc đặc hiệu đang cực kỳ sốt giá, kéo theo đó là những tiếng kêu ca bị lừa đảo và lên án lừa bán thuốc giả càng lúc càng nhiều.
【Đừng để bị lừa nữa, toàn là thuốc giả!】
【Đám này đúng là không có lương tâm, lừa bán thuốc giả, tổn âm đức!】
【Hôm nay có phải máy bay trong thành phố là đến thả thuốc đặc hiệu không? Ai thấy chưa?】
【Bao giờ thì chúng ta mới có thuốc đặc hiệu? Bây giờ đang bị vây khốn tinh thần suy sụp, vật tư khan hiếm, còn đầy rẫy bệnh tật, cảm giác không trụ nổi nữa rồi…】
...
Mạng xã hội tràn ngập tiếng r*n rỉ ai oán.
Ngày thứ 26 trong trò chơi, tình hình vẫn hỗn loạn, nhưng một tin tức mới xuất hiện: sản lượng thuốc đặc hiệu trong ngày đầu tiên chỉ là 200 nghìn liều, ngày thứ hai tăng lên 1 triệu liều, hiện tại mỗi ngày đã lên đến 5 triệu liều.
Nhưng giá trị của loại thuốc này quá cao!
Những quốc gia đứng sau tổ chức kiểm soát dịch bệnh thế giới kiếm được lời to, căn bản không muốn chia sẻ thuốc cho ai.
Khi tin tức này được công khai, nó như châm ngòi cho cơn thịnh nộ đang bên bờ bùng phát của người dân khắp thế giới. Tuy không ra ngoài, nhưng Chử Diệc An vẫn thấy trên mạng có vô số người gửi lời chào “ân cần” tới tổ chức kiểm soát dịch bệnh và cả tổ tông mười tám đời của bọn họ.
Ngày thứ 27, một tổ chức phản kháng bỗng xuất hiện, bắt đầu công khai thách thức quyền lực tối cao, lên tiếng yêu cầu giới cầm quyền và tổ chức kiểm soát dịch bệnh phải phát thuốc đặc hiệu cho toàn dân, nếu không họ sẽ dùng vũ lực bảo vệ quyền sống.
Ban đầu chẳng ai để ý đến tổ chức non trẻ chưa đầy hai tiếng đồng hồ này. Thế nhưng, chỉ cần một lời hiệu triệu, họ nhanh chóng thu hút vô số người ủng hộ. Từ vài trăm người nhanh chóng tăng lên hàng ngàn, hàng vạn, rồi hàng tỷ, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi.
Tổ chức này có đủ mọi tầng lớp xã hội, thậm chí trong thời gian ngắn còn nắm trong tay vũ khí. Một khi họ hội tụ đủ lực lượng, hoàn toàn có thể lật đổ bất kỳ chính quyền nào.
16 giờ 44 phút, tổ chức phản kháng lần thứ hai lên tiếng, lời lẽ càng gay gắt:
Yêu cầu tổ chức kiểm soát dịch bệnh bàn giao toàn bộ lượng thuốc đặc hiệu, vận chuyển tới khắp các khu vực trên thế giới.
Công bố công thức điều chế thuốc đặc hiệu, cho phép toàn cầu cùng sản xuất.
Mỗi ngày ít nhất phân phối 40 triệu liều, đưa tới khắp các quốc gia.
【Chẳng lẽ chỉ mạng của giới quyền quý mới đáng giá? Mạng của chúng tôi cũng là mạng! Nếu các người chỉ xem một phần dân chúng là người, thì chúng tôi cũng không ngại tiến vào kho vũ khí hạt nhân, cùng chết cho xong!】
【Cùng chết!】
【Mẹ kiếp, dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa, cùng nhau chết luôn!】
...
Nỗi sợ hãi cái chết đã bị đẩy lùi, thay vào đó là cuồng loạn trước giờ phút lâm chung. Và họ thật sự hành động, đã có không ít cơ sở bị đánh bom, thậm chí ngay tại thành phố của bọn họ, cũng có người đang bàn bạc phát động bạo loạn.
Chử Diệc An nhìn những cuộc trò chuyện ngày càng điên cuồng trong nhóm, lòng thấy bất an. Cô không hoài nghi chút nào về khả năng hành động của đám người kia. Con người mà bị dồn đến đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm.
Cuối cùng, tổ chức kiểm soát dịch bệnh thế giới và các quốc gia phía sau không chịu nổi áp lực, tuyên bố chấp nhận giao ra lượng thuốc dự trữ cùng công thức điều chế thuốc.
Ngay lập tức, các nước phái máy bay đến tiếp nhận, trong nước cũng huy động các nhà máy dược phẩm tuyển công nhân, khôi phục dây chuyền sản xuất.
Thông báo chính thức đầu tiên cho biết, lô thuốc đặc hiệu đầu tiên gồm 1 triệu liều sẽ được ưu tiên phát cho thủ đô và khu vực đông dân.
Ngày thứ 28, lô thuốc đầu tiên sản xuất nội địa hoàn tất, 5 triệu liều được phát đi toàn quốc.
Ngày thứ 29, các dây chuyền đi vào hoạt động ổn định, mỗi ngày có thể sản xuất 40 triệu liều, tiếp tục phân phối khắp nơi.
Tuy nhiên, so với hàng tỷ dân, lượng thuốc này vẫn quá ít ỏi. Nhất là với người chơi, nó là thứ sống còn. Các cuộc chiến tranh giành thuốc đặc hiệu nổ ra ở khắp nơi.
Chính phủ phải tăng cường lực lượng bảo vệ các nhà máy dược, nhưng trước hỗn loạn quy mô lớn thì cũng lực bất tòng tâm.
Ngày thứ 30 ngày cuối cùng của trò chơi.
Ngay cả khi đã sống sót qua 30 ngày, nếu không tiêm thuốc đặc hiệu, người chơi cũng bị tính là thất bại. Bởi vậy, nhiều người trở nên điên cuồng, liều cả mạng sống chỉ để giành được một liều thuốc.
Thuốc đặc hiệu được vận chuyển bằng hai hình thức đó là tàu cao tốc và máy bay thả dù. Máy bay không ai tiếp cận được, nên người ta đổ dồn đi chặn tàu hỏa.
Bốn ngày cuối, Chử Diệc An đã trải qua sự hỗn loạn chưa từng có trong đời.
Những giờ phút cuối cùng, khi cô tưởng sắp kết thúc trò chơi, bỗng nghe tiếng máy bay gầm rú vang lên phía trên đầu. Cô bước ra ngoài, trông thấy những gói hàng thả dù từ trời cao chầm chậm hạ xuống, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng.
“Thầy Lục! Thả dù! Là thuốc đặc hiệu!”
Thả thẳng xuống đầu, đối với người khác là may mắn lớn lao, nhưng với họ - những kẻ đã tiêm thuốc lại là quả bom nóng rực.
Dù còn chưa chạm đất, họ đã nghe thấy tiếng xe cộ gào rú từ xa lao tới.
“Thầy Lục, mau ra đây!”
Nếu không rút lui kịp, cả hai chắc chắn sẽ bị cuốn vào cuộc hỗn chiến này!
Chử Diệc An vội chạy đi mở xe, thì bị Lục Khanh Uyên từ trong nhà lao ra kéo trở lại biệt thự.
Chỉ thấy anh cầm trong tay một thiết bị giống như bảng điều khiển, ngón tay bấm nhẹ vài cái, toàn bộ cửa sổ xung quanh lập tức bị tấm kim loại đen nặng nề che kín.
Trong chớp mắt, căn biệt thự vốn sáng sủa bốn phía liền hóa thành pháo đài kiên cố.
“Hệ thống phòng ngự của biệt thự rất cao.”
Lục Khanh Uyên điềm tĩnh nói, khiến Chử Diệc An lập tức thấy yên lòng hơn nhiều.
Chỉ thấy anh lại bấm tiếp vài lần trên bảng điều khiển, bức tường xuất hiện màn hình lớn chia làm tám khung, hiển thị tình hình bên ngoài từ tám hướng khác nhau
Đám người tranh cướp thuốc đặc hiệu đã tới nơi.