Chử Diệc An bỏ ra 80 đồng để thay ổ khóa, sau đó lại thêm 500 đồng lắp một cánh cửa chống trộm.

Tới lúc nhờ người làm xong mọi việc, trời đã tối đen bên ngoài.

Cô xách đống rác xây dựng còn sót lại xuống tầng vứt bỏ thì một chiếc xe cứu thương hú còi lao vút qua con đường bên ngoài khu dân cư.

Vì tính chất của vòng chơi lần này, cô theo phản xạ lùi lại hai bước, sau đó nhanh chóng vứt rác rồi quay lên.

Thời hạn của trò chơi lần này là ba mươi ngày, và hệ thống đã nói rõ rằng phải kiên trì đến sau ngày thứ hai mươi mới có thuốc đặc hiệu được nghiên cứu thành công. Kế hoạch an toàn nhất mà Chử Diệc An có thể nghĩ tới hiện giờ chính là chôn chân trong căn nhà thuê này đủ hai mươi ngày, chờ thuốc đặc hiệu được sản xuất ra rồi mới ra ngoài.

Chỉ là lượng thuốc trong tay cô hiện tại vẫn hơi ít, mai phải ghé hiệu thuốc thêm lần nữa.

Còn hôm nay...

Bận rộn cả ngày rồi, nghỉ ngơi cái đã!

Tạm thời không có mối đe dọa đến tính mạng khiến tâm trạng cô so với lần trước cũng tốt hơn nhiều.

Thành phố về đêm đèn đuốc rực rỡ, dòng xe qua lại tấp nập dưới tầng, từng ngọn đèn trong các căn hộ cao tầng lần lượt bật sáng. Dù thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe cấp cứu chói tai, thành phố vẫn mang vẻ bình yên như thường.

__

Ngày thứ hai của trò chơi

Chử Diệc An dậy từ rất sớm.

Cô đơn giản nấu một bát mì trong bếp, ăn sáng xong liền đeo khẩu trang, ra ngoài mua sắm.

Gần khu trọ có một hiệu thuốc nhỏ, nhưng Chử Diệc An chọn đi thẳng tới hiệu thuốc lớn trong trung tâm thành phố.

Tám giờ sáng, hiệu thuốc vừa mới mở cửa.

Cô đi thẳng đến khu vực thuốc men, càn quét hết thuốc kháng sinh và hạ sốt trên kệ khiến nhân viên bán hàng ngây người ra.

“Chào cô, xin hỏi bên mình có bán đồ bảo hộ y tế không?” Cô quay đầu hỏi.

“Có, có chứ.”
Nhân viên lập tức gật đầu: “Một bộ đầy đủ gồm có mặt nạ, găng tay, bao giày, kính bảo hộ, đồ bảo hộ và khẩu trang. Một bộ là 40 đồng, cô cần bao nhiêu bộ ạ?”

“Vậy... cho tôi 50 bộ.”

Dù sao bây giờ cô cũng không thiếu tiền.

“Hả?”
Nhân viên hơi ngẩn ra, trước giờ chẳng ai mua nhiều thế. “Bên tôi hiện chỉ có sẵn 20 bộ thôi ạ.”

“Vậy thì lấy hết 20 bộ.”

Chử Diệc An dứt khoát vung tay, bảo nhân viên gói hết lại cho cô. Lần mua thuốc này tiêu tốn 2200 đồng, cộng với tiền thay cửa hôm qua, cô còn lại 12.578 đồng.

Trong túi vẫn còn hơn mười hai nghìn, tự nhiên cô thấy không tiêu cho hết đống tiền này thì có lỗi lắm ấy.

Cô gọi xe chở hết thuốc men và đồ bảo hộ về nhà. Sau đó mang theo số tiền còn lại tiếp tục ra ngoài, tìm xem còn món gì cần mua.

Xe!

Thứ đầu tiên cô nghĩ tới là công cụ bỏ trốn đã từng dùng ở vòng trước.

Nhưng...

Cô không có bằng lái.

Trong game cũng chẳng có.

Tuy rằng tay lái của cô rất cứng nhưng không có bằng thì vẫn không thể đường hoàng ra đường.

Ý định thuê xe bị gác lại, nhưng đúng lúc đó, cô trông thấy một thứ hay ho hơn — máy bay không người lái.

Thứ này được đấy, sau này nếu không tiện ra ngoài, có thể dùng drone để quan sát tình hình bên ngoài. Chử Diệc An lập tức động lòng, vào cửa hàng lựa một chiếc hai nghìn đồng.

Bây giờ cô còn lại 10.578 đồng.

Vẫn còn hơn mười nghìn!

Giờ biết làm gì đây?

Chử Diệc An chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô phải đau đầu vì... làm thế nào để tiêu tiền cho hết.

Đúng lúc ấy, một mùi thơm nồng đậm phả vào mũi.

Đó là... mùi lẩu!

Bận rộn cả buổi sáng khiến tuyến nước bọt của Chử Diệc An hoạt động hết công suất. Trong đầu cô không ngừng hiện ra những hình ảnh như sách bò, ruột vịt, thăn lõi, ba chỉ bò, phổi trâu, động mạch cổ...

Trời ơi!

Hai chân cô không nghe điều khiển nữa, tự động rảo bước về phía quán lẩu.

Khi cô đứng trước cửa quán, nhân viên phục vụ lập tức hỏi: “Chào cô, mình đi mấy người ạ?”

“Ờ... tôi chỉ đi ngang thôi.”

Lý trí vẫn mạnh hơn cái bụng.

Dịch bệnh lây truyền đấy!

Tuy chưa thấy dấu hiệu rõ ràng, nhưng ăn ngoài vào lúc này thì quá liều lĩnh. Vì một bữa lẩu mà mất mạng thì không đáng chút nào.

Nghĩ vậy, cô quay đầu bỏ đi.

Ngay lúc ấy, trong quán lẩu vang lên một tràng ho dữ dội, tiếng ho khản đặc, như xé toang cả buồng phổi.

Chử Diệc An vô thức sờ lên khẩu trang, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Là một thanh niên mặc sơ mi, đang ho đến mức mặt mũi đỏ bừng. Cô gái đối diện vội đưa cho anh ta cốc nước, nhưng mới uống một ngụm, anh ta đột nhiên nôn thốc ra, chất lỏng vàng nhạt lẫn với đồ ăn vừa nuốt vào phun đầy lên người cô gái.

Bàn xung quanh ai nấy đều lộ vẻ ghê tởm, có vẻ ăn không nổi nữa rồi.

Không chỉ mấy bàn gần đó, bản thân Chử Diệc An giờ cũng cảm thấy buồn nôn.

Chàng trai kia vừa ho vừa xin lỗi lia lịa, dùng khăn giấy lau giúp cô gái. Lúc đó, trên cánh tay lộ ra ngoài của anh ta, lấm tấm chi chít những nốt đỏ cỡ hạt vừng...

Quá đông người rồi, phải chuồn thôi!

Chử Diệc An lập tức quay mặt đi, rời khỏi quán lẩu.

Cô ra đường vẫy taxi về nhà nhưng chưa kịp đón xe, đã thấy mấy chiếc xe cứu thương hú còi lao vút qua trước mặt.

“Xe cứu thương hôm nay nhiều ghê, mới nửa tiếng mà thấy chạy qua bốn cái rồi.”
Một bà thím tóc xoăn to nói với người đi cùng.

“Gọi xe cứu thương giờ khỏi mất tiền chắc?”
Người phụ nữ mặc váy hoa cười lạnh.

“Con gái tôi làm ở bệnh viện,” bà thím mặc váy hoa nói tiếp, “nó tăng ca từ tối qua tới giờ chưa về. Nghe bảo ở sân bay Đại An tiếp nhận một bệnh nhân nguy kịch, cấp cứu cả đêm không qua. Sau đó lại đưa thêm hai người bị nôn, nổi mẩn đỏ đầy người tới, hình như là lây cúm gì đó.”
“Giờ sân bay Đại An phải tạm dừng hoạt động, bắt đầu phun khử trùng và kiểm tra toàn bộ nhân viên. Nghe bảo nếu tình hình nghiêm trọng, cả sân bay sẽ bị cách ly...”

Sân bay Đại An, chẳng phải nơi hôm qua cô vừa từ đó ra sao?

Chử Diệc An nghe xong thì thầm may mắn vì hôm qua mình chạy kịp.

Còn vụ nổi mẩn đỏ, nôn mửa mà mấy bà thím nhắc đến, chẳng phải đúng y như gã trong quán lẩu ban nãy?

Rõ ràng mầm bệnh đã không còn giới hạn ở sân bay. May mà cô không bị lòng tham khống chế, chạy vào ăn lẩu, không thì giờ cũng không biết ra sao rồi.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, một chiếc taxi trờ tới dừng trước mặt cô.

Chử Diệc An định giơ tay vẫy xe nhưng rồi lại rút về.

“Không đi nữa, xin lỗi.”

Cô lắc đầu với tài xế.

Nếu bệnh dịch đã bùng phát, thì taxi, thứ chở khách từ đủ mọi nơi đi khắp phố phường cũng chính là ổ nguy hiểm di động.

Cô nhìn dòng người ngoài đường, những người đang đạp xe đạp công cộng, xe điện...

Đột nhiên, một ý tưởng mới nảy ra trong đầu.

Nửa tiếng sau

Cô tìm tới một cửa hàng chuyên bán xe điện.

Thế giới này cũng có loại xe bốn bánh nhỏ gọi là "lão đầu lạc"  hay được người già sử dụng.

Kín bốn phía, không gian riêng tư mà giá lại siêu rẻ, chỉ 8888 đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play