Ăn cơm xong, họ không trì hoãn thêm, lái xe về thôn.
Triều Tân đi đầu, Tô Xướng lái xe theo sau, đương nhiên Hướng Vãn đã đổi xe, ngồi ghế phụ của Triều Tân. Biết Triều Tân đang căng thẳng nên Hướng Vãn không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng mở chai nước đưa cho chị.
Nhưng sau khi về thì phải tranh thủ học lái xe, Hướng Vãn thầm nhủ với bản thân.
Đường trong thôn là đường đất, lồi lõm, hẹp, thỉnh thoảng giữa đường có mấy tảng đá lớn. Triều Tân và Tô Xướng, Triều Tân và Tô Xướng phải rất cẩn thận khi cầm lái, họ men theo rìa đá, tránh để gầm xe bị quẹt, lại vòng thêm mấy vòng đường núi. Triều Tân dặn Hướng Vãn gửi tin nhắn thoại cho Tô Xướng, bảo rẽ cẩn thận, rất dễ xảy ra tai nạn.
Vu Chu bị xóc đến mức sắp nôn, mở cửa sổ hóng gió. Nhìn đường hẹp như lỗ mũi, lòng cô thật sự lo, nhỡ mà có chạy ngược đường thì tránh kiểu gì?
May thay, Vu chu lo xa. Lái xe tầm hai tiếng cũng chẳng có chiếc nào chạy ngang.
Vu Chu nhìn thấy núi xanh mươn mướt, hơi thở nguyên sơ càng thêm đậm, song cũng càng thêm lo. Không một bóng xe qua lại chứng minh nơi này thật sự hẻo lánh. Nhưng, hẻo lánh, lạc hậu không đồng nghĩa với thiếu ngu muội, cộng thêm những thứ Triều Tân đã miêu tả, cô thực sự lo lắng cho cuộc đàm phán lần này. Bên cạnh đó cô cũng sợ, may mà đi chung với Hướng Vãn, nếu không chắc cô nóng hết ruột gan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play