Ngày hôm sau, Diệp Cáp dậy sớm thu dọn, không ở lại trong tiểu viện nữa mà định nhân lúc buổi sáng rạp hát đông đúc, tính toán lẻn ra cổng chính chờ.
Nhưng không ngờ, cậu vừa đi qua Tương Hương Lâu thì có người gọi lại từ phía sau.
“Bồ câu, là ngươi đó.”
Diệp Cáp khựng chân lại, giọng Ngô Hữu Đông thì cậu quá đỗi quen thuộc rồi, từ ngày cậu mười hai tuổi vào Lê Viên, Ngô Hữu Đông vẫn luôn gọi cậu như vậy, lúc nghiêm khắc, lúc ôn hòa, nhưng từ hai năm trước cậu bị phế giọng thì chưa từng nghe đối phương gọi cậu một tiếng nào nữa.
Diệp Cáp cúi đầu, dù sao đi nữa, hiện tại thì cậu vẫn còn ở Phúc Nguyệt Ban, khế ước vẫn nằm trong tay Ngô Hữu Đông nên chỉ đành tỏ vẻ thuận theo, quay người lại.
Ngô Hữu Đông mân mê hai quả óc chó bóng dầu trong tay, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Cáp, ấp úng một lát rồi mới nói: “Chuyện hai năm trước, đều đã qua rồi, chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa.”
Diệp Cáp trên mặt không một chút biểu cảm thừa thãi, vẫn cúi đầu.
“Hiện giờ, ta thấy Tam gia cũng là người chung tình, vẫn nguyện ý nâng đỡ ngươi,” Ngô Hữu Đông cố gắng làm giọng mình thân thiện hơn, như trong ký ức, vươn tay vỗ vỗ vai Diệp Cáp: “Ngươi phải hầu hạ người cho tốt.”
Hai chữ “hầu hạ” như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người Diệp Cáp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play