Phong Dã đã ra đến cửa, một lát sau mới phát hiện ngây người tai chỗ biến thành Lạc Uẩn.
Hắn đứng ở cửa, chỗ giao hòa giữa sáng và tối, đường cong bả vai dường đi hút đi sức sống của thiếu niên, dưới ánh sáng càng rõ ràng.
Tóc mái đen như mực hơi dài, che đi nửa đôi mắt sâu hút. Hắn đặt tay xuống, ngón tay đặt trên then cửa kim loại, cổ tay vẫn đeo vòng tay màu cam đen đó.
“Sao lại đến lượt cậu bất động rồi? Nghĩ gì vậy?” Phong Dã thu tay lại, thả lỏng người dựa vào cửa gỗ, khóe miệng lười biếng cong lên.
Vẻ ngoài của hắn thật sự có thể gạt người, khi không cần ngốc, giữa mày sẽ lộ ra sự lạnh nhạt, toàn thân cho người ta cảm giác xâm lược, cảm giác công kích và bị áp bách.
Nhưng Lạc Uẩn biết có đôi khi Phong Dã ngốc đầu ngốc cả não, nếu so sánh với động vật, chắc sẽ dùng một loài nhìn qua thì là một con chó chăn cừu Đức màu đen cực đẹp, trong tâm hồn lại là con Husky thuần chủng
Lạc Uẩn nghĩ, chầm chạp đi qua, bước chân nhẹ nhàng lười biếng. Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Phong Dã, Lạc Uẩn vẫn không dừng lại, đi đến trước mặt hắn. Đầu tiên là cười một tiếng, sau đó chầm chằm đến gần nhìn mắt hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play