Mỗi ngày Phong Dã về nhà đều phải tiếp tục học thêm, nhưng hắn vẫn kiên trì đưa Lạc Uẩn về ký túc xá. Ký túc xá cách khu học tập tuy không xa, nhưng đi đi về về, tổng cộng cũng mất hai mươi phút, lại thêm cái kiểu dính dính không nỡ rời xa của Phong Dã, hôn một cái ôm một cái, cơ bản mất nửa tiếng.
Buổi tối, Lạc Uẩn sẽ gọi video cho Phong Dã. Phần lớn thời gian đều không nói chuyện, chỉ cứ vậy mà treo máy, nghe tiếng thở của Phong Dã và tiếng sột soạt của bút viết trên giấy.
Cậu vừa ngẩng đầu, là có thể từ màn hình nhìn thấy đường quai hàm rõ ràng của chàng trai.
Lạc Uẩn thấy hắn vì học thêm mà thời gian ngủ bị rút ngắn, cảm thấy không cần thiết mỗi ngày đều đưa cậu về, nửa tiếng này vừa hay dùng để chợp mắt.
“Hay là sau này tan học anh cứ về thẳng đi.” Lạc Uẩn nói.
Trên tay cậu cầm người tuyết nhỏ mà Phong Dã nặn cho trong giờ giải lao buổi tối. Phong Dã sợ tay cậu bị lạnh, nên còn lấy một cái túi ni lông bọc lại để Lạc Uẩn xách quai túi đi.
Đèn đường dưới ký túc xá mờ tối, lại có hai ba cái bóng đèn hỏng, trường THPT Số I cũng không kịp thay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT