“Phong Dã, anh cắn đi, em che lại rồi, họ không nhìn thấy thì em không ngại nữa.” Lạc Uẩn kéo mành sa, một tay khác nắm chặt cổ tay áo, sợ thuốc mê rơi ra ngoài.
Cậu quay lưng về phía mành sa, bàn tay có chút mất sức. Nhưng cũng may mành sa dài nhẹ, dùng chút sức là có thể cầm được.
“Em bảo anh cắn bây giờ ý hả?” Phong Dã kinh ngạc, đột nhiên trái tim nhảy lên như có một cái búa đang đập.
Hắn hiểu rõ tính cách Lạc Uẩn, dù ôm, hôn cậu vào lúc nào, mặt và tai cậu vẫn cực kỳ đỏ.
Ở nhà chỉ có hai người cậu còn cực kỳ xấu hổ, huống chi bây giờ ở ngoài có nhiều người chờ như thế.
“....Ừ.” Lạc Uẩn nỉ non, giọng nói réo rắt trong trẻo: “Em che rồi, họ không nhìn thấy.”
Không nhìn thấy thì không đoán được à?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play