Tâm tình Nhược Vi dần dần lắng xuống, bọn họ cùng nhau bình yên vượt qua một buổi chiều gió êm sóng lặng.
Lúc dùng bữa tối, Đám Mây vẫn luôn chui tới chui lui nơi vạt váy Nhược Vi, miêu miêu kêu không ngừng, như là đòi ăn. Tuy rằng nó đã được cho ăn từ trước, nhưng sau bữa thiện, Nhược Vi vẫn không nỡ, lại bẻ cho nó một ít bánh đậu xanh.
Lúc nàng đút Đám Mây ăn, Triệu Úc Nghi đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. Hắn không chủ động tiến đến gần, cũng không thực sự giữ khoảng cách xa, đối với Đám Mây thì thỉnh thoảng sinh ra vài phần bất mãn, nhưng cũng chưa đến mức ghét bỏ — tóm lại là không muốn tiếp cận. Mà Đám Mây tựa hồ có chút sợ hãi hắn, làm chuyện gì cũng theo bản năng tránh xa. Dưới loại ăn ý không lời này, một người một mèo coi như chung sống yên ổn.
Đám Mây ăn được như nguyện, liền vui vẻ cọ cọ Nhược Vi. Nàng cũng chuyên chú mà vuốt ve nó, khiến Đám Mây cảm thấy vô cùng khoan khoái, không khỏi phát ra thanh âm thoả mãn “hừ hừ”. Cảnh này rơi vào mắt Triệu Úc Nghi, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra vài phần không vui.
Ăn uống no nê, Đám Mây bắt đầu trở nên hiếu động, từ đầu gối Nhược Vi nhảy xuống, chạy nhảy khắp nơi trong điện. Nhược Vi mỉm cười nhìn theo, càng nhìn càng nhập thần. Đúng lúc ấy, Triệu Úc Nghi bỗng vươn tay giữ lấy nàng.
Nàng giật mình quay đầu, khẽ hỏi:
“Làm sao vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT