Ban đêm, Giang Du Dịch đi vào chính viện.

Triệu thị vốn tâm thần bất ổn, nghe nói trượng phu tới, liền vội vàng ra ngoài nghênh đón. Đợi hai người cùng vào nội thất, nàng vừa tự tay giúp trượng phu thay y phục, vừa thấp giọng hỏi:

“Hôm nay rốt cuộc có thể nói cho thiếp biết rồi chăng? Chuyện ngày hôm qua…”

Giang Du Dịch cất tiếng, cắt ngang lời nàng, lại nặng nề thở dài một hơi:

“Ta biết nàng muốn hỏi gì…”

Chờ hai người ngồi xuống, Triệu thị trầm mặc một hồi, rồi mới dè dặt hỏi:

“Là quan sát sứ bên kia phái người tới?”

Giang Du Dịch trên gương mặt mỏi mệt hiện lên vẻ bất an sâu sắc, chậm rãi lắc đầu:

“Không phải. Là An Quốc công.”

“An Quốc công?!” Triệu thị kinh hãi thất sắc, “Sao lại… sao lại liên lụy đến người đó? Chúng ta…”

Nàng không thể khống chế mà toàn thân khẽ run lên.

Giang Du Dịch hít sâu một hơi, biết bản thân đã bị cuốn vào một ván cờ to lớn đến mức không thể lui được nữa.

Ban đầu, hắn cho rằng thế lực của Sở Vương từng bước ép sát chẳng qua chỉ nhắm vào gia sản của Giang gia, tuy sợ hãi nhưng vẫn đủ can đảm ứng phó chu toàn. Nhưng hôm nay, đến cả An Quốc công phủ cũng đã tìm đến cửa, hắn nào còn không rõ: tại Trường An, cơn gió tranh ngôi đoạt vị đã bắt đầu thổi tới vùng Giang Nam này rồi.

Kim Thượng đăng cơ hơn hai mươi năm, so với tổ tông mà nói thì hậu duệ cực kỳ đơn bạc, chỉ có năm trai ba gái.

Trưởng tử là do Quý phi Thẩm thị sinh, ba tuổi đã phong vương, được Hoàng Đế sủng ái nhất;

Tam tử là do Chiêu viện Trần thị sinh, địa vị trong triều bạc nhược;

Tứ tử, Ngũ tử đều do cung nhân thân phận thấp kém sinh hạ, còn nhỏ tuổi, dưỡng trong cung, không đáng kể tới;

Mà nhị tử – chính là con của tiên Hoàng hậu, vừa chào đời ba tháng liền phong làm Thái tử.

Mà tiên Hoàng hậu… lại chính là nữ nhi của An Quốc công phủ.

An Quốc công phủ đã thân chinh tìm đến, như vậy…

“Là Đông Cung.” Giang Du Dịch trầm giọng nói.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tro tàn. Dù đã tiêu hóa cả ngày nay, trong lòng hắn vẫn như có gió lớn thổi qua, khó có thể bình ổn.

Cả đời hắn làm thương, cho dù có tiền chất như núi, cưới được thê tử danh môn, sinh hạ nhi nữ khuê tú, cũng không thay đổi được thân phận thương hộ trong mắt kẻ sĩ.

Từ xưa đến nay, tứ dân lấy sĩ làm đầu, thương là hạng thấp. Cửa son nhà quyền quý, vẫn luôn xem thường thương nhân như mọt ăn gỗ mục.

Càng đừng nói đến bậc chí tôn trong cung đình, đối với thương hộ chỉ coi như trâu cày ruộng, cần thì vắt khô, không cần thì phế bỏ.

Nhiều năm qua, hắn vừa tận lực kinh doanh gia nghiệp tổ truyền, vừa kết giao quan viên, tìm kiếm thế lực bảo hộ; lại ra sức đào tạo chư tử, mong cầu một ngày bước lên con đường quan lộ, thay đổi số phận.

Thế nhưng ai có thể ngờ, khối gia sản khổng lồ này lại bị kẻ nơi xa Trường An nhìn trúng, muốn biến cả Giang thị một tộc thành củi lửa cho cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử…

Giang Du Dịch chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi thấu tận xương tủy.

Hắn hiểu rất rõ: lấy thân phận thương nhân, vọng tưởng can dự vào việc nhà thiên tử, khác nào chim sẻ mộng bay lên trời, là chuyện hoang đường đến cực điểm.

Nhưng hiện tại, Giang thị đã đứng bên bờ sinh tử tồn vong, hắn còn có thể làm gì khác?

Nghe được trượng phu trả lời, Triệu thị gần như ngã ngửa vì khiếp sợ.

Ở trong mắt nàng, Giang Nam nhất châu chi trưởng quan như Chử Húc đã là nhân vật cao cao tại thượng không thể với tới. Huống chi hiện giờ trượng phu nhắc đến lại là thiên gia chi quý, chí tôn nơi hoàng cung!

Nàng gần như không dám nghĩ tiếp, chỉ theo bản năng hỏi:

“Vậy… vậy phải làm sao mới được?”

Giang Du Dịch nhắm mắt thật sâu.

“Ngày trước Ứng thừa phu nhân từng ngỏ lời, sợ là không thể thực hiện được nữa.”

Hắn nói tới đây, khó khăn lắm mới có thể mở miệng:

“Uyển Vu… ta… ta đã quyết định gả con bé vào phủ Chử quan sát sứ.”

Triệu thị ngẩn ngơ nhìn hắn.

Giang Du Dịch đưa tay che mặt, lệ già tràn mi, chẳng biết phải đối diện lão thê thế nào.

Một đời phong quang đắc ý, ai ngờ đến tuổi xế chiều lại phải lấy thân nữ làm sính, chỉ cầu giữ vững một nhà bình an!

Đối với Uyển Vu, tuy không bằng tình thương hắn dành cho Tam nương, nhưng cũng là máu mủ tình thâm.

Thế nhưng trước tình cảnh sống còn của cả gia tộc, hắn chỉ có thể cắn răng, nhẫn tâm mà buông bỏ.

Đông Cung từng bước ép sát, Sở Vương như hổ rình mồi, hắn ở giữa, khó bề xoay sở.

Huống hồ trong tay Sở Vương còn nắm giữ bao chứng cứ tội danh hắn năm xưa che giấu thuế má, vốn chỉ là chút lợi lộc nhỏ, nhưng qua tay Sở Vương khuếch đại, lại biến thành con số thiên văn, tội lớn tày trời!

Hắn đã không còn đường lui.

Huống chi hiện nay thế lực của trữ quân ngày một lớn mạnh, lòng Thiên tử đối Đông Cung cũng dần sinh bất mãn, người người đều biết, đây đã là lựa chọn tốt nhất mà hắn có thể đưa ra…

Chỉ là khi xưa cứ do dự kéo dài, sớm đã khiến Sở Vương sinh lòng bất mãn.

Chử Húc là tâm phúc của Sở Vương, lại vừa háo sắc vừa trọng tài, đến hôm nay, hắn chỉ có thể dâng nữ, đưa tiền, khẩn cầu đối phương thuận nước đẩy thuyền, miễn cho Giang gia đại nạn mất đầu.

Triệu thị cảm thấy đau đớn khôn nguôi, lệ nóng mau chóng tuôn rơi.

Uyển Vu…

Bọn họ thực sự có lỗi với nàng.

Nàng không đành lòng đẩy Uyển Vu vào hố lửa, nhưng mà… đại nương tử sớm đã xuất giá, nếu không phải nàng, thì chỉ còn lại tam nương.

Nàng bất quá chỉ là một phàm nhân mang đầy tư tâm, tự nhiên thiên vị cốt nhục của chính mình. Nàng… nàng…

Phu thê hai người lặng im thật lâu. Qua hồi lâu mới nghe Giang Du Dịch lên tiếng:

“Đêm dài lắm mộng, chuyện Nhị nương… sớm liệu mới ổn.

Còn Tam nương…”

Thanh âm hắn nghèn nghẹn:

“Hôn sự của nàng, ngươi nên lưu tâm nhiều hơn…

Gả ra ngoài rồi, nếu trời có bất trắc, ít nhất còn giữ được mạng sống.”

Triệu thị cúi đầu, nức nở không thôi.

Không dám chậm trễ, ngày hôm sau, nàng liền bắt tay vào chuẩn bị.

Một buổi sáng, nàng nghe hết tình hình các phủ có lang quân vừa độ tuổi, tỉ mỉ từng nhà từng người, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm được đối tượng vừa lòng.

Trong lòng vốn đã u sầu, lại nghĩ đến chuyện của Uyển Vu, càng thêm mấy phần muộn phiền.

Nàng thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với Thạch thị cùng Uyển Vu để nói rõ mọi chuyện, đành âm thầm thay Uyển Vu chuẩn bị của hồi môn cùng tùy gả nha hoàn.

Nguyên bản của hồi môn của từng nương tử đều đã sớm lo liệu thỏa đáng, duy chỉ có Uyển Vu tình thế đặc biệt, nàng liền mạnh tay thêm vào rất nhiều, ít nhất cũng để nàng ra ngoài có chút tài vật phòng thân.

Đây là việc duy nhất nàng còn có thể vì con mà làm.

Tào thị – ma ma thân tín – sớm nhìn ra tâm sự của nàng, âm thầm thở dài một tiếng, dịu giọng khuyên giải:

“Phu nhân chớ quá lao tâm.”

“Ta làm sao mà không lo cho được?”

Nàng vốn muốn lại nhắc đến chuyện của Uyển Vu, nhưng biết lời nhiều cũng vô ích, chỉ thêm lo lắng trong lòng, liền nói:

“Chỉ là ta xem cả buổi sáng, không thấy ai hợp ý, lòng phiền chẳng thôi.”

Tào thị cũng khẽ than:

“Chỉ tiếc Tam lang nhà Lâm gia vẫn còn trong hiếu.”

Chính là chỗ khiến Triệu thị ngậm ngùi không dứt.

Lâm Tam lang gia thế tương xứng với Giang gia, dung mạo tuấn tú, tài hoa xuất chúng, lại nết na khiêm nhường. Mẫu thân là Lưu thị – bạn cũ nhiều năm với nàng – tính tình ôn hòa, từ xưa đến nay vẫn yêu thích tam nương, nghĩ rằng hẳn sẽ đối đãi tử tế với con dâu.

Thế thì chẳng phải là mối hôn nhân tốt đẹp bậc nhất hay sao?

Chỉ tiếc ba tháng trước, Lâm gia lão phu nhân mới qua đời, Lâm Tam Lang đang giữ tang, tạm thời không thể đón dâu.

Tào thị lại nói: “Phu nhân không ngại xem thử Đặng Tứ Lang.”

Triệu thị hồi tưởng một chút, chậm rãi nói: “Hắn cũng không tệ… Gia thế tuy không bằng, nhưng lúc này cũng không phải lúc so đo những điều ấy; tướng mạo, tài hoa, phẩm hạnh, đều khiến ta khá hài lòng. Chỉ là…” Nàng hơi nhíu mày, “Mẫu thân hắn, Đặng phu nhân, mất sớm, chung quy cảm thấy không ổn……”

“Ngài là e ngại cảnh mẫu thân đã khuất, sợ tam nương chịu thiệt đúng không?” Tào thị nói thẳng: “Chỉ là, nói ra lời thật lòng, xuất giá nữ nhi, có mấy người thật sự cùng mẫu thân ở chung yên ổn? mẫu thân mất rồi, tuy danh không đẹp tai, nhưng trái lại bớt được một tầng xung đột.”

Triệu thị vừa định nói nàng cùng Lương thị vốn hòa thuận, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, đó là chuyện hiếm có. Đành nhẹ giọng đáp: “Ngươi nói cũng phải… Nhưng để xứng đôi với tam nương, vẫn cảm thấy chưa đủ tốt……”

Tào thị cũng không khỏi thở dài một tiếng, khẽ nói: “Nhưng lúc này, còn có thể chọn được ai khác đâu?”

Triệu thị tất nhiên minh bạch. Nàng trầm mặc thật lâu, mới nhẹ giọng nói: “Thôi… Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.”

Đào Chi như thường lệ mang cơm tối đến cho nhị nương tử.

Khi đi qua đại môn Giang phủ, chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào, nàng có chút tò mò, rảo bước tới gần nhìn, liền thấy một đoàn người vận trang phục như hạ nhân, tay ôm hộp lớn hộp nhỏ, bên trong phảng phất là châu báu trang sức, đủ loại trân phẩm bài trí tinh tế.

Bọn họ đang cùng thủ vệ nói gì đó, sau lại có người được cho vào phủ.

Đào Chi trông thấy, trong lòng chấn động. Đợi đoàn người khuất bóng, nàng lặng lẽ tiến lên, hỏi: “Vừa rồi là người nào?”

Hôm nay thủ vệ trùng hợp là đồng hương của Đào Chi – A huynh. A huynh liếc trái liếc phải, thấp giọng nói: “Người Đặng gia.”

“Đặng gia?” Đào Chi ngạc nhiên, “Bọn họ tới làm gì?”

A huynh bày ra vẻ thần bí cười.

Đào Chi trừng hắn một cái: “Mau nói!”

“Nhị lang quân sắp thành thân, tiếp theo ngươi nói sẽ đến lượt ai?”

“Tam lang quân?” Đào Chi ngẫm một lát rồi phản ứng kịp, lại nhớ tới Tam lang quân còn chưa tròn mười tuổi, “Chẳng lẽ là nhị nương tử?” Nàng kinh hô một tiếng.

“Nhỏ giọng chút!” A huynh nhắc nhở, “Là vị nương tử nào, hiện còn chưa có tin chính thức. Chỉ là, việc kết thân với Đặng gia là lời truyền xuống từ bên cạnh phu nhân, do Tào ma ma chuyển đạt, tám chín phần là thật.”

Uyển Vu ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp cõi lòng không nơi nương tựa.

Nàng thất thần, cố gắng nhớ đến vài chuyện vui để khuây khỏa, nhưng bên tai vẫn văng vẳng lời di nương nói mấy hôm trước, rốt cuộc vẫn không khỏi phiền muộn.

Chợt thấy tỳ nữ Đào Chi vén rèm bước vào, mặt mày hớn hở, dường như không nén được cao hứng.

Uyển Vu lấy làm lạ, hỏi: “Sao ngươi cười tươi như đóa hoa nở thế kia?”

Đào Chi vui mừng ra mặt, nói: “Nô tỳ đến để chúc mừng nương tử.”

Uyển Vu sững người, ngạc nhiên hỏi: “Chúc mừng gì chứ?”

“Chuyện vui của nương tử gần đến rồi.” Đào Chi cười nói, “Nô tỳ cũng vừa mới hay tin.”

Uyển Vu giật mình: “Ngươi nói gì?” Một lúc sau mới kịp phản ứng, mặt thoáng ửng đỏ, “A… Không phải là…”

“Nhanh đến vậy sao?” Nàng vừa ngượng ngùng vừa nghi ngờ, “Nhị ca còn chưa thành thân kia mà.”

“Ngoài nương tử ra, còn có thể là ai?” Đào Chi cười đáp, “Từ lớn đến nhỏ, nhị lang quân xong, tất đến lượt nương tử.”

Uyển Vu trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Ngươi nghe tin từ đâu?”

“Là thật mà, hôm nay người Đặng gia đến phủ, mang theo không ít sính lễ.” Đào Chi đáp, “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy.”

“Đặng gia?” Uyển Vu hơi bối rối, “Vậy… mẫu thân trúng ý ai trong Đặng gia?”

“Nương tử chẳng lẽ mừng đến hồ đồ rồi?” Đào Chi cười nói, “Đặng gia chỉ có Tứ lang quân chưa thành hôn.”

Uyển Vu gật đầu, lấy lại tinh thần, song ánh mắt lại thấp thoáng vẻ trầm lặng. Nàng còn chưa kịp thấy thất vọng, đã nghe Đào Chi an ủi: “Nương tử gả sang đó, chính là đường đường chính thất. Đặng Tứ lang là con trưởng duy nhất của vợ cả trong Đặng gia, thân phận chẳng phải tầm thường, nương tử đúng là có phúc khí lớn.”

Đào Chi biết rõ Uyển Vu nhiều năm mang nỗi niềm trong lòng. Nói xong lời ấy, quả nhiên thấy Uyển Vu hé miệng mỉm cười.

Dù trong lòng vẫn vương nghi hoặc, nhưng nghĩ tới gia thế của Đặng Tứ lang, nếu là phu quân của tam muội, ắt hẳn mẫu thân sẽ không bằng lòng. Nghĩ đến đây, nàng đã mười phần tin chắc.

Đêm ấy, Triệu thị trằn trọc mãi không yên giấc.

Tào ma ma vì lo lắng, đặc biệt ở lại canh đêm cho bà. Nghe thấy bà thở dài liên tục, liền hỏi: “Phu nhân còn nhiều điều lo nghĩ sao?”

“Làm phiền ma ma tỉnh giấc.” Triệu thị áy náy nói, “Chỉ là trong lòng ta còn vướng bận, nghĩ đến liền đau xót khôn nguôi.”

Tào thị im lặng một hồi, mới chậm rãi nói: “Đặng gia đã đưa sính lễ tới, việc hôn nhân hẳn đã thuận ý. Chỉ đợi hai nhà để bọn trẻ gặp mặt một lần, nếu vừa ý thì sẽ thuận nước đẩy thuyền thôi.”

“Bọn họ còn chưa hài lòng điều gì?” Triệu thị hừ nhẹ một tiếng, “Nếu chẳng phải tình thế cấp bách, ta nào cam tâm gả tam nương vào nhà bọn họ!”

Tào thị không đáp.

Triệu thị lại thở dài: “Thôi, ta nói những lời này để làm gì… Hiện giờ là chúng ta cầu người ta…”

Tào thị dịu giọng: “Cực cho phu nhân rồi.”

“Ta thì có gì cực khổ?” Triệu thị nói khẽ, “Đã hưởng vinh hoa Giang gia hơn nửa đời, thì phải cùng nó sống chết. Chỉ là tam nương, còn có Uyển Vu… nhất là Uyển Vu… các nàng còn nhỏ như vậy…”

Tào thị cũng đỏ hoe mắt. Bà không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ siết chặt tay Triệu thị trong bóng tối.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play