Vân Phi quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng.
Người kia —— vừa rồi, hắn đã bước vào. Mà nàng, hoàn toàn không thể chống cự. Sau đó, nàng nghe được tiểu nương tử nàng yêu thương thiết cốt cất tiếng thét kinh hoàng. Vân Phi gắt gao nhắm chặt hai mắt, không dám tưởng tượng bên trong đã xảy ra chuyện gì. Kia là tiểu thư nàng từ nhỏ làm bạn lớn lên a! Vân Phi tâm đau như cắt, thân mình co rút lại trên mặt đất, liều mạng nhẫn nhịn, không để bản thân bật khóc thành tiếng ——
Rồi sau đó… rồi sau đó liền không còn sau đó. Người kia rời đi. Nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy trước mắt chợt lóe qua một góc áo đỏ sẫm rực rỡ. Nàng vùi đầu xuống nền đất lạnh, chờ hắn đi rồi, liền lập tức xông vào nội thất, khẽ gọi một tiếng: “Nương tử!”
Nhược Vi vận áo ngủ lụa mỏng màu xanh nhạt, trên vạt áo đã nhăn nhúm lấm tấm. Tóc dài tán loạn phủ đầy trên giường, thân ảnh nhỏ bé gầy yếu đến đáng thương; chỉ thấy nàng ôm chặt lấy chính mình, nghẹn ngào mà khóc.
Vân Phi lòng như dao cắt, vội vàng tiến đến ôm lấy nàng. Nhược Vi trông thấy nàng, liền ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đẫm lệ, từng dòng từng dòng nước mắt không ngừng tuôn chảy. Nàng cũng vòng tay ôm lại Vân Phi, khóc như một tiểu hài tử, từng tiếng đứt quãng, nghẹn ngào đến khó thở ——
“Phải làm sao bây giờ, Vân Phi……” Nhược Vi nghẹn ngào nói, “Ta chọc giận hắn rồi……”
Vân Phi chỉ cần nghĩ cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nương tử của nàng còn ngây thơ như hài tử, cái gì cũng không hiểu, mới vừa rồi kháng cự quá gắt, tất chọc giận người kia, khiến hắn giận dữ mà bỏ đi —— trong lòng nàng cũng rất sợ hãi, nhưng lúc này chỉ có thể gắng gượng tinh thần mà dỗ dành Nhược Vi. Nàng ôn nhu lập đi lập lại: “Không sao đâu, nương tử, không sao đâu……”
Nhưng lời này, có thể an ủi được ai chứ? Nhược Vi càng nghe càng sợ, khóc đến không thành tiếng. Khóc đến khi mệt mỏi rã rời, nàng mới ngồi ngây dại nhìn ánh nến cháy trên án thư, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống như chuỗi châu hồng. Nàng đếm những giọt nước mắt ấy, vẫn luôn nhìn, nhìn đến khi đôi mắt co rút đau đớn, mà vẫn không tài nào nhắm mắt được.
Đời này, nàng chưa từng có lúc nào lặng yên như thế. Mẫu thân nàng thường hay trêu đùa nàng là đứa tính tình ngồi không yên… Nhược Vi lặng lẽ rơi lệ, thất thần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ trên cây đèn dầu. Thế nhưng chút ánh sáng mỏng manh kia cuối cùng cũng vụt tắt. Để lại một mảnh tối đen thăm thẳm, cái gì cũng không còn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play