Vương tú tài hít sâu một hơi, trong lòng tuy trăm mối tạp niệm nhưng vẫn chưa cam tâm buông bỏ. Không chỉ bởi Lâm Thúy Thúy nay dung nhan mỗi ngày một diễm lệ mặn mà, mà còn bởi cô hiện tại là quả phụ cô phòng, đơn độc nuôi dưỡng một bé gái nhỏ. Lý Quả Phu trước khi qua đời, ngoài ngôi nhà này, tất cũng lưu lại cho cô đôi ba món quý giá, dù là vàng bạc châu báu hay ngân lượng, hắn đều muốn nghĩ cách moi từ tay cô cho bằng được.
Huống chi từ tú tài mà tiến thân lên cử nhân, phí tổn đường trường, quà cáp thông lộ đều là một khoản không nhỏ. Bao năm nay trong nhà vì nuôi hắn ăn học mà gia sản tiêu tán, sản nghiệp cũng rơi vào cảnh túng quẫn. Nay chính là lúc cần tiền cứu nguy, há lại chịu buông tha cơ hội này?
Vương tú tài vốn tham lam, tính toán một mẻ người tài lẫn của, ánh mắt thâm trầm tham lam như lưỡi dao, không rời khỏi thân ảnh Lâm Noãn Noãn, chỉ hận không thể lập tức moi được chút gì từ cô. Thấy cô không mắc câu, hắn cũng chẳng lấy làm nhụt chí, ngược lại càng bày ra bộ dáng thâm tình đau xót, toan tính giở trò cảm động.
“Thúy Thúy à… nàng hận ta, trách ta cũng phải. Là ta súc sinh cầm thú còn chẳng bằng, không thể bảo vệ được nàng!”
Vương tú tài vừa dứt lời, liền bày ra dáng vẻ bi phẫn, bất chợt tự tát vào mặt mình hai cái bốp bốp vang dội.
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã khiến Lâm Noãn Noãn cũng phải le lưỡi rùng mình. Kẻ này bề ngoài nho nhã thư sinh, chẳng ngờ lại gan góc nhẫn tâm đến mức tự mình thi triển khổ nhục kế để lừa người.
“Thúy Thúy…” Vương tú tài ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh lệ, ngữ khí thống thiết, bi thương như đứt từng khúc ruột:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT