8

Ngoài cửa sổ, mưa bụi bay lất phất. Bên kia con phố là cổng chính của nhà hát Lâm Loan.

Sau buổi hòa nhạc, nhà hát được dọn dẹp. Trên bức tường treo một màn hình lớn, nó trình chiếu liên tục đội hình tham gia buổi hòa nhạc hôm nay, ngay sau đó là lý lịch cá nhân của Thẩm Sơ Đường.

Ba trang đầy ắp những dòng giới thiệu.

Tất cả đều là những giải thưởng danh giá nhất trong giới âm nhạc.

Anh không kìm được mà nhìn theo và đọc từng chi tiết trên đó. Đầu dây bên kia, ba Từ lại dặn dò anh cố gắng liên hệ với Từ Tử Diễn, bảo anh ta tự về nhà thì tốt hơn. Nếu bị bắt về thì không chỉ đơn giản là quỳ từ đường nữa đâu.

Ánh mắt dừng lại ở giải thưởng cuối cùng trên màn hình – tốt nghiệp Học viện Juilliard, New York, Mỹ ba năm trước.

Anh trả lời: “Con biết rồi.”

Vào mùa xuân mưa phùn ở Nam Lâm cứ dai dẳng không dứt.

Sau buổi hòa nhạc, Thẩm Sơ Đường ở ẩn trong biệt thự vài ngày. Cô thật sự không chịu nổi những bộ trang phục đẹp vừa ra khỏi cửa đã bị thời tiết ẩm ướt phá tan. Thế là, biệt thự trở thành nơi ẩn náu thoải mái nhất của cô 

Cây lan trong sân đã hoàn toàn bị tàn phá. Cô nhìn thấy tổ chim sang trọng treo bên cửa sổ phòng ngủ, cô bưng hộp thức ăn chim, tiện tay rải một nắm lên bệ cửa sổ.

Điện thoại đặt trong tầm tay vang lên tiếng hét chói tai của Diêu Đát Lâm: “Cái gì?! Anh ta bảo em kết hôn với anh ta á?!”

Ngày hôm sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Diêu Đát Lâm đã quay về Kinh Triệu. Ba mẹ cô ấy bao trọn nhà hát Kinh Triệu để tổ chức một buổi độc tấu cá nhân cho cô ấy. Từ khi máy bay hạ cánh, cô ấy đã bận túi bụi cho buổi độc tấu. Hôm nay, cô ấy rảnh rỗi gọi điện cho cô để buôn chuyện.

Con chim đáng ghét đang ẩn mình trong tổ chim, đôi mắt nó chớp chớp rồi nó vỗ cánh bay lên cửa sổ, ăn uống thỏa thích.

Thẩm Sơ Đường duỗi ngón trỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ mềm mại của nó, nhớ lại chi tiết cuộc gặp gỡ đêm đó, cô  hờ hững đáp: “Ừm.”

Diêu Đát Lâm cực kỳ chấn động, hỏi tiếp: “Rồi sao? Em nói thế nào?”

“Đương nhiên là từ chối rồi!” Thẩm Sơ Đường lại cho thêm thức ăn chim lên bệ cửa sổ, tháo găng tay vứt vào thùng rác rồi chống cằm đứng bên cửa sổ, nhìn con chim nhỏ vui vẻ ăn uống.

Chẳng có người đàn ông tốt nào vừa gặp mặt lần đầu đã đòi kết hôn với con gái người ta đâu!

Thật là vô duyên quá đi!

Trong tâm trí chợt hiện lên khuôn mặt đêm đó, ngón tay cô đặt ở cằm khẽ cứng lại, cổ váy ngủ lụa như có hơi sương ấm áp bốc lên, khiến cổ trắng khẽ ửng hồng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bên tai, nhìn con chim nhỏ vẫn đang ăn –

“Ấy? Có phải em quên nói với chih rồi không, con chim đáng ghét đã tìm được đường về, không làm phiền giấc mộng của em nữa?”

Kể từ ngày hôm đó cô chợt nảy ra ý tưởng, mang tổ chim sang trọng đặt làm riêng cho nó từ cây đào trở lại bên cửa sổ, từ đó cô không còn bị đánh thức vào buổi sáng nữa.

Hóa ra vật nhỏ này vẫn nhớ tình bạn cũ, nó chỉ thích làm tổ bên cửa sổ mà thôi.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi vang lên giọng nói đầy thấu hiểu của Diêu Đát Lâm: “Đường Đường, em không phải là đang thẹn thùng đấy chứ?”

Một tiểu thư đoan trang, đột nhiên lảng tránh chủ đề, tất có lý do khó nói.

Mà Diêu Đát Lâm thì đã quá hiểu cô rồi.

Thẩm Sơ Đường sửng sốt, vết ửng hồng trên cổ nhanh chóng lan đến hai má.

Cô vội vàng cãi lại: “Cái gì mà thẹn thùng! Một tên háo sắc nói năng lung tung thôi, em thẹn thùng cái gì chứ?!”

Diêu Đát Lâm ở đầu dây bên kia cười nhẹ hai tiếng, hắng giọng, nghiêm túc nói: “Ừm, được rồi.”

Thẩm Sơ Đường kiêu kỳ hừ một tiếng, đóng cửa sổ đi vào nhà. Khi đi ngang qua tủ đồ, bước chân cô khựng lại. Một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ xộc vào mũi, cô đứng lại tại chỗ, quay đầu nhìn.

Bó hải đường đêm đó, quản gia đã mang về và giúp cô cắm vào một chiếc bình hoa. Một vài nụ hoa vẫn còn e ấp cách đây mấy ngày, giờ đây cũng đã nở hoàn toàn.

Những loại khác nhau, những màu sắc khác nhau, ôm trọn lấy nhau, khoe sắc rực rỡ.

Giọng Diêu Đát Lâm lại truyền đến từ điện thoại, cô ấy phân tích một cách lý trí: “Thật ra, nếu không tránh khỏi số phận kết hôn, thì Từ gia đúng là một lựa chọn không tồi.”

Tổ tiên làm nghề vẽ bản đồ truyền thống mà lập nghiệp, có thể coi là gia đình giàu có kiểu Trung Quốc chính thống. Hậu bối trong nhà cũng đều là những người thanh lịch, tài năng xuất chúng trong giới thượng lưu

Gia thế quyền quý, chồng còn đẹp trai, nếu chỉ biết đưa tiền và còn bận đến nỗi không về nhà, thì đó quả thực là một lá "át chủ bài" đấy!

Thẩm Sơ Đường liếc nhìn bó hải đường, hỏi một câu không liên quan: “Chị có đọc ‘Nhà thờ Đức Bà Paris’ chưa?”

Diêu Đát Lâm khó hiểu, “Đương nhiên rồi!”

Tác phẩm tầm cỡ thế giới, ai mà không biết.

Thẩm Sơ Đường tiếp tục nói: “Vậy ch8ỉ có hiểu một câu danh ngôn kinh điển trong đó không?”

Diêu Đát Lâm: “Câu gì?”

“Dấu hiệu đầu tiên của tình yêu chân thật, ở con trai là nhút nhát, ở con gái là dũng cảm.” Thẩm Sơ Đường nhặt cánh hoa rơi trên chiếc tủ gỗ lên, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định, “Em muốn tìm tình yêu chân thật.”

Anh táo bạo đến nỗi lần đầu gặp mặt đã muốn kết hôn với cô, nhưng ánh mắt nhìn cô lại ôn hòa và điềm tĩnh, không có bất kỳ sự khác biệt nào khi anh nhìn người khác.

Còn cô, cũng không đủ dũng cảm để lập tức đồng ý với anh 

Cô tuyệt đối không có ý định bắt đầu một cuộc hôn nhân một cách mơ màng và hồ đồ.

Tiền cô có rất nhiều, những thứ vật chất tầm thường ở chỗ cô chẳng đáng là bao

Diêu Đát Lâm bỗng nhiên cảm thấy nói như vậy cũng không sai, trầm ngâm một lúc lâu, “Cũng đúng, vậy hiện tại có đối tượng nào phù hợp không?”

Thẩm Sơ Đường sửa lại cành hoa trong bình, “Cái đó thì vẫn chưa có.”

Mấy ngày trước từ New York trở về, hội bạn bè tổ chức tiệc chào đón cô. Trong buổi tiệc mời khá nhiều tiểu bạch kiểm đang nổi trong giới giải trí.

Vẻ ngoài thì không có gì để chê, nhưng nhìn chung thì quá nông cạn. Cô muốn một người có nội hàm và chiều sâu, ít nhất thì —

Lúc suy nghĩ đang tự mình điều khiển về hướng một cái tên nào đó, cô vội vàng dừng lại.

Cô bỗng nhiên cảm thấy hôm nay bản thân có chút khó hiểu, bực bội vứt cánh hoa trong tay vào thùng rác, cô quyết định kết thúc cuộc điện thoại khiến đầu óc bắt đầu không còn tỉnh táo 

“Không nói chuyện nữa, em muốn ra ngoài mua sắm.”

Đến Nam Lâm đã mấy ngày mà cứ ru rú trong biệt thự, cô sắp mốc meo rồi.

Phòng để quần áo mấy ngày nay không thấy kiểu dáng mới, cô đã không muốn bước vào nữa.

Diêu Đát Lâm biết rằng biện pháp giải tỏa buồn chán quen thuộc của đại tiểu thư chính là mua sắm điên cuồng, cô ấy cười đáp lời đồng ý.

Cúp điện thoại, ném điện thoại vào bộ sạc. Trước khi vào phòng tắm để tắm, Thẩm Sơ Đường lại một lần nữa nhìn bó hải đường đang được cắm trong bình hoa.

Trong tâm trí hiện lên một ý nghĩ —

Cái từ "tú sắc khả xan" của Từ Kỳ Thanh, thật sự có một loại cảm giác tình dục không thể giải thích được.

Lúc Thẩm Sơ Đường ra khỏi nhà, cơn mưa nhỏ đã tạm ngừng.

Để tránh gặp phải cảnh dẫm phải vũng nước lấm lem, hôm nay cô đi một đôi giày cao gót mũi nhọn, kiểu dáng quai ở mắt cá chân. Màu vàng kim sáng chói, cũng rất tôn làn da trắng của cô.

Cầm túi xách từ trên lầu đi xuống, quản gia thấy cô muốn ra ngoài, vội vàng rút điện thoại ra liên hệ tài xế.

Cô giơ tay lên, chiếc nhẫn đá quý hồng ngọc trên ngón trỏ chợt lóe sáng trong không trung, cô ngăn lại và nói: “Không cần, hôm nay tôi tự lái xe.”

Ngày thường đi đâu đó riêng tư, cô đều tự lái xe.

Chỉ là hôm nay có chút khác biệt.

Các đốt ngón khẽ nhấc lên, Thẩm Sơ Đường hài lòng nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ.

Cùng bộ với nó còn có một chiếc vòng cổ đá quý trứng hồng ngọc đính kim cương, đều là cô mua ở buổi đấu giá, hàng Miến Điện chính gốc.

Từ khi đấu giá đến khi đặt làm xong, mất khoảng một năm. Mấy ngày trước khi đến Nam Lâm mới nhận được hàng, hơn nữa lịch trình mấy ngày trước phần lớn là luyện đàn, cô vẫn chưa có cơ hội khoe ra.

Quản gia nhìn châu báu đắt tiền trên tay và cổ của tiểu thư, khẽ vâng một tiếng, “Vậy tôi sẽ sắp xếp một vệ sĩ đi theo cô.”

Thẩm Sơ Đường nghĩ đến kế hoạch mua sắm của mình lát nữa, đúng là cần người giúp xách túi, bèn đồng ý, “Ừm, bảo anh ta đi theo từ xa là được.”

Quản gia cung kính cúi người đáp vâng, quay người sắp xếp.

Tài xế lái chiếc One-77 đã đậu trong gara nhiều ngày ra. Thẩm Sơ Đường nhận lấy chìa khóa xe, tâm trạng vui vẻ ngồi vào ghế lái.

Thành thạo nổ máy, nhấn số, cô nhìn bàn tay đặt trên vô lăng. Vòng đá quý lấp lánh như lăng kính bảy màu, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Tâm trạng như vầng hào quang bảy màu này, đột nhiên bừng sáng, tiếng huýt sáo nhẹ nhàng từ cổ họng thoát ra, một chân đạp ga xuống —

Lên đường!

Shopping! Shopping! Shopping!

Trung tâm thương mại tọa lạc tại trung tâm khu CBD, rộng 200.000 mét vuông, bảy tầng lầu. Thẩm Sơ Đường đi giày cao gót ra vào các quầy chuyên doanh.

Ở các trung tâm thương mại cao cấp toàn cầu, cô đã là khách VIP cấp cao nhất. Các nhân viên phục vụ của trung tâm thương mại đẩy xe hàng đầy ắp theo sát phía sau cô.

Một vệ sĩ mặc bộ vest chỉnh tề đi theo từ xa, trên tay cũng xách đầy túi lớn túi nhỏ. Sau vài vòng dạo quanh, ngay cả vệ sĩ cũng đổ mồ hôi nhẹ, nhưng tiểu thư đi lại không hề giảm sức chiến đấu.

Những người phụ nữ trẻ đẹp luôn có một thiên phú đáng kinh ngạc trong những phương diện này.

Rốt cuộc, vẻ đẹp và tuổi trẻ đều cần những vật ngoài thân này để duy trì.

Cuối cùng, sau khi nhét đầy sáu chiếc xe chở hàng, Thẩm Sơ Đường mới thỏa mãn tìm một tiệm bánh ngọt để dừng chân 

Giám đốc trung tâm thương mại cầm hóa đơn, mặt mày tươi cười đến hỏi cô có cần sắp xếp xe đưa hàng về tận nhà không.

Cô cắn ống hút uống nước đá, chọc điện thoại nhắn tin cho Liana, nghe vậy nhàn nhã đáp một tiếng.

Bản thân cô hiếm khi mua quần áo và giày trực tiếp ở các quầy chuyên doanh, phần lớn là đặt may riêng. Hôm nay hứng thú dạo chơi tùy ý, đồ dùng quần áo đa phần là mua cho Liana và bảo mẫu ở nhà, còn chọn thêm một số trang sức và mỹ phẩm 

Cô thường xuyên làm những việc tiện tay như vậy, kích cỡ vóc dáng của hai người họ đã sớm nằm lòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play