Lâm Phi nghe vậy, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không một gợn sóng.

Anh "Ừ" một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy, rồi tiếp tục sấy tóc.

Quý Nhạc Ngư ghé sát thêm, có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc Lâm Phi, nhàn nhạt, thanh mát và tự nhiên giống hệt mùi trên tóc mình.

Cậu chợt nảy ra một ý tưởng, liền nói: "Anh có muốn em sấy tóc giúp không?"

Nghe vậy, Lâm Phi khẽ nghiêng đầu nhìn cậu một cái. Nhiều năm qua, thỉnh thoảng anh vẫn giúp Quý Nhạc Ngư sấy tóc, nhưng đúng là chưa bao giờ cậu làm điều đó cho anh.

Lần đầu tiên, Quý Nhạc Ngư lại có suy nghĩ này.

Lâm Phi không khỏi thầm cảm thấy vui mừng, đứa em trai vốn hay ích kỷ và bướng bỉnh của anh, cuối cùng cũng có chút trưởng thành rồi.

Tuy vậy, giống như khi còn nhỏ, mỗi lần anh cho Quý Nhạc Ngư tiền tiêu vặt, anh không mong cậu phải trả lại. Anh đã quen với việc cho đi mà không đòi hỏi hồi đáp.

Vì vậy, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Không cần," rồi tiếp tục sấy tóc.

Quý Nhạc Ngư thấy bị từ chối cũng không miễn cưỡng, chỉ chu môi phụng phịu, rồi nhân lúc Lâm Phi quay đầu, lén cúi xuống thổi vào sau gáy anh một cái.

Lâm Phi: ......

Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy đứa em trai này thật sự rất đáng yêu.

Anh tắt máy sấy, đặt lên bàn. Quý Nhạc Ngư cũng buông tay, ngoan ngoãn ngồi chờ trên giường.

Trời đã khuya. Lâm Phi vừa mới thi xong một ngày, lại ngồi máy bay nửa ngày, giờ đã hơi mệt. Anh không sắp xếp hành lý nữa mà lên giường tắt đèn, chuẩn bị ngủ.

Quý Nhạc Ngư đã nằm chờ sẵn, ôm lấy anh từ lúc anh vừa nằm xuống. Lâm Phi xoa đầu cậu, nói: "Ngủ ngon."

"Anh cũng ngủ ngon nhé." Quý Nhạc Ngư ngọt ngào đáp.

Lâm Phi nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phi lờ mờ cảm thấy bên cạnh có động tĩnh. Anh lười biếng mở mắt, có chút ánh sáng yếu ớt lọt vào...

Không biết từ lúc nào Quý Nhạc Ngư đã tỉnh, đang nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt đầy vẻ ủy khuất và mong chờ.

Lâm Phi nhìn ánh mắt có phần hoảng hốt ấy, dịu giọng hỏi: "Lại gặp ác mộng à?"

Quý Nhạc Ngư khẽ gật đầu, vòng tay ôm chặt anh, chôn đầu vào ngực anh.

Lâm Phi đã quen rồi. Đây không phải lần đầu Quý Nhạc Ngư gặp ác mộng. Ngay từ lần đầu tiên anh cho cậu ngủ lại trong phòng mình khi còn nhỏ, Quý Nhạc Ngư đã mơ thấy ác mộng.

Sau đó, những cơn ác mộng vẫn cứ lặp đi lặp lại.

Dù là ai, khi còn nhỏ chứng kiến cảnh tai nạn cướp đi cha mẹ mình, đều khó tránh khỏi bị ám ảnh.

Huống chi tai nạn ấy quá thảm khốc. Không chỉ lấy đi cha mẹ cậu, mà còn khiến Quý Dữ Tiêu, người đã liều mạng bảo vệ cậu, bị thương nặng.

Dù sau đó Quý Dữ Tiêu hồi phục và có thể đi lại, nhưng tai nạn ấy vẫn để lại vết sẹo trong lòng Quý Nhạc Ngư, thường xuyên trở lại trong những giấc mơ, khiến cậu giật mình tỉnh dậy.

Lâm Phi ôm chặt cậu, nhẹ nhàng xoa đầu, dỗ dành: "Không sao đâu, ngoan."

Quý Nhạc Ngư nghe tiếng dỗ ngọt của anh, cảm nhận được động tác an ủi, nhưng vẫn không thể xua tan nỗi hoảng sợ trong lòng.

Thật ra, cậu đúng là gặp ác mộng nhưng không phải là về vụ tai nạn kia.

Cậu mơ thấy... Lâm Phi.

Lạnh lùng, xa cách, như thể chưa từng quen biết.

Giữa hai người là một con đường. Cậu đứng bên này gọi anh, chạy về phía anh, nhưng Lâm Phi chỉ ngẩng đầu liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lùng vô cảm rồi khom người bước vào xe, chiếc dù che trên đầu, hoàn toàn không để ý đến cậu.

Lạnh lùng như thể cậu chỉ là một người qua đường.

Quý Nhạc Ngư đã từng nhiều lần nhìn thấy ánh mắt ấy từ Lâm Phi, xa cách, khách sáo, hờ hững nhưng đó là anh nhìn người khác, chưa bao giờ là nhìn cậu.

Thế mà giờ đây, trong mơ, ánh mắt đó lại hướng thẳng vào cậu.

Quý Nhạc Ngư sững người, đứng ngây ra nhìn chiếc xe rời đi trước mặt mình.

Bánh xe cán lên mặt đường đầy nước, bắn tung tóe lên người cậu. Cậu hoảng loạn muốn đuổi theo xe, nhưng phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Cậu cúi đầu, không biết từ khi nào nước trên mặt đất đã biến thành máu loãng, từ từ dâng lên, ngập cả đầu gối.

Trên quần áo, trên tay cậu, toàn là máu đỏ tươi.

Cậu hoảng sợ lùi lại, đột ngột choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Giờ đây, dù đã tỉnh, nhớ lại cảnh tượng ấy vẫn khiến Quý Nhạc Ngư bất an và run rẩy. Đặc biệt là ánh mắt lạnh nhạt kia của Lâm Phi, như một vết dao cắt sâu vào tim cậu.

Thậm chí, còn thấy tủi thân một cách chậm chạp.

Lâm Phi sao lại có thể nhìn mình như thế?

Anh không được phép nhìn em như thế!

Quý Nhạc Ngư nghĩ vậy, bèn tức tối ngẩng đầu, nhìn người trước mặt "hừ" một tiếng, giận dỗi nói: "Anh thật quá đáng!"

Lâm Phi: ????

Lâm Phi hoàn toàn không theo kịp logic của cậu.

"Chỉ vì anh không tỉnh dậy dỗ em à?"

"Anh giả vờ không quen biết em! Còn không thèm để ý đến em!"

Lâm Phi: ......

"Em cho anh cái 'vinh hạnh' được biết cái kết luận kỳ quái này đến từ đâu chứ?"

"Tất nhiên là trong mơ rồi!" Quý Nhạc Ngư nói đầy lý lẽ, "Không thì sao em lại đột nhiên tỉnh dậy được, chẳng phải là bị anh dọa cho choàng tỉnh à!"

Lâm Phi: ..................

Thật tốt, đứa em trai ích kỷ, bướng bỉnh, ngạo mạn và cứng đầu của anh giờ đã tiến hóa đến mức có thể so đo cả... chuyện xảy ra trong giấc mơ. Lâm Phi thầm thở dài trong lòng, cảm thấy đúng là em ấy không phụ sự kỳ vọng của mình, mỗi ngày đều có thể "cập nhật" thêm một tật xấu mới khiến anh mở mang nhận thức.

Quý Nhạc Ngư thấy anh không phản ứng gì, lại càng tức hơn:

"Dù sao thì em mặc kệ! Sau này anh tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được giả vờ không quen em, càng không được nhìn em bằng ánh mắt như người xa lạ!"

Lâm Phi: "Ờ."

Quý Nhạc Ngư bỗng nhớ ra điều gì đó, liền xoay người mở ngăn kéo đầu giường của Lâm Phi, lấy ra một quyển sổ tay và bút nước, rồi ngồi dựa vào đầu giường.

Cậu mở sổ, bật nắp bút, vừa lầm bầm vừa nghiêm túc viết gì đó, như đang ghi án lệnh vào mặt Lâm Phi:

【Điều 372: Tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không được giả vờ không quen em, không được nhìn em như nhìn người xa lạ!】

Viết xong, Quý Nhạc Ngư xoay quyển sổ lại, đưa cho Lâm Phi xem, nghiêm túc hỏi:

"Nhớ chưa?"

Lâm Phi có hứng thú nhận lấy quyển sổ, tò mò lật xem.

【Điều 333: Không được nói chuyện với Tôn Lan Lan.】

【Điều 267: Không được trả lời câu hỏi của Trương Hân.】

【Điều 231: Không được đưa bánh ngọt em mua cho Tần Yên ăn!!!】

【Điều 148: Không được đi cùng Lưu Nham.】

【Điều 52: Không được để Lý Tiểu Khả ngồi cạnh anh.】

【Điều 3: Không được thì thầm với Trương Bằng!!】

Lâm Phi hơi kinh ngạc:

"Anh từng thì thầm với Trương Bằng à?"

Anh nhớ lại một chút, ngờ vực hỏi:

"Trương Bằng là ai vậy?"

Quý Nhạc Ngư thấy anh hoàn toàn không nhớ nổi người tên Trương Bằng, thì tỏ vẻ hài lòng, nói:

"Trương Bằng không quan trọng. Cậu ta chẳng là ai cả."

Lâm Phi nghe vậy, không nhịn được bật cười vì sự chiếm hữu chẳng hề che giấu này của cậu. Khóe môi anh khẽ nhếch, như tuyết tan băng chảy, vạn vật hồi sinh, mọi vẻ xuân sắc dường như đều hội tụ trên khuôn mặt hắn.

Sáng rực và mê người.

Anh lật đến trang đầu tiên, nhìn thấy trang bìa sổ có lời phê của giáo viên:

【Thưởng cho học sinh đứng đầu kỳ thi cuối kỳ lần này ― Lâm Phi. Mong em tiếp tục cố gắng, đạt thành tích tốt hơn nữa.】

Thì ra, quyển sổ này vốn là của anh.

Chỉ là phần thưởng này, từ rất lâu về trước, đã "đổi chủ", trở thành sổ tay ghi điều cấm của Quý Nhạc Ngư.

Khi đó, họ khoảng lớp 3. Quý Nhạc Ngư từ nhỏ đã có tính chiếm hữu mạnh, lúc nào cũng "cái này không được, cái kia không được, tuyệt đối không được." Lâm Phi mỗi lần nghe cậu nghiêm trang nói mấy lời ấy đều cảm thấy rất buồn cười.

Sau đó, vì Quý Nhạc Ngư nói quá nhiều lần, Lâm Phi liền trêu chọc:

"Hay anh đưa em một quyển sổ, em ghi hết lại nhé?"

Quý Nhạc Ngư chưa bao giờ biết ngại trong mấy chuyện thế này. Không những không thấy xấu hổ, cậu còn cảm thấy đây quả là một biện pháp rất hay, ghi lại thì Lâm Phi sẽ không quên nữa.

Vì vậy cậu dứt khoát đồng ý: "Được thôi!"

Lâm Phi nhìn vẻ mặt đầy hợp lý của cậu, vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng vẫn thật sự đưa cậu một quyển sổ.

Quý Nhạc Ngư liền nghiêm túc ghi lại từng điều một mà mình không cho phép, vừa viết vừa đọc cho Lâm Phi nghe, bắt anh đồng ý từng điều.

Không biết từ lúc nào, đến nay đã có tới... 372 điều.

Một năm chỉ có 365 ngày, vậy mà anh lại có đến 372 điều cấm.

Đúng là đứa em trai kiêu ngạo, tùy hứng của anh, từ nhỏ đến lớn, chẳng thay đổi chút nào.

Lâm Phi nhìn cuốn sổ trong tay, ánh mắt mang theo ý cười lặng lẽ trôi sâu trong đáy mắt.

Quý Nhạc Ngư thấy anh chỉ nhìn mà không nói gì, liền nhấc vai đẩy vai anh một cái:

"Anh có đồng ý hay không hả? Mau đồng ý với em đi."

Lúc này Lâm Phi mới liếc mắt nhìn cậu, không nói gì, chỉ đưa tay ra nhéo nhẹ lên má cậu một cái.

Quý Nhạc Ngư thấy anh nhéo mình, liền biết là anh đã đồng ý rồi.

Cậu hài lòng, cảm giác bất an trong lòng cũng cuối cùng rút đi. Cậu biết mà, Lâm Phi sẽ không thật sự đối xử với cậu như thế đâu. Lâm Phi cưng chiều cậu như vậy, sao có thể nhìn cậu như người xa lạ được chứ?

"Xoa đầu em đi." Quý Nhạc Ngư nũng nịu, giọng ngọt như đường.

Lâm Phi giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu một cái, dỗ dành: "Ngoan."

Quý Nhạc Ngư gật đầu, giọng nói mềm mại như đang làm nũng trong mơ: "Ừm, em ngoan."

Chờ Lâm Phi đọc xong 372 điều cấm kia, Quý Nhạc Ngư cũng mệt, liền lấy lại cuốn sổ, đặt lại vào ngăn kéo đầu giường của Lâm Phi, rồi cùng anh nằm xuống.

Lần này, cậu rốt cuộc không gặp ác mộng nữa, giấc ngủ trôi qua êm đềm, mộng đẹp kéo dài đến tận 11 giờ rưỡi sáng hôm sau.

Quý Nhạc Ngư dụi mắt, ngồi dậy.

Lâm Phi không ở bên cạnh cậu. Theo thói quen, cậu quay đầu nhìn về phía bàn học, quả nhiên thấy Lâm Phi đang ngồi đó đọc sách.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Lâm Phi quay đầu lại nhìn: "Dậy rồi à?"

Quý Nhạc Ngư gật đầu, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ muốn làm nũng, dang tay về phía Lâm Phi nói:

"Ôm một cái."

Lâm Phi: ......

Lâm Phi cảm thấy cậu thật sự quá bám người.

Quý Nhạc Ngư thấy anh không động đậy, trong mắt dần hiện lên nét ủy khuất, nhìn đáng thương không chịu nổi.

Từ trước đến nay cậu vốn quen tỏ ra đáng thương trước mặt Lâm Phi, mà Lâm Phi thì luôn chiều chuộng cậu, biết rõ cậu đang giả vờ, cũng vẫn cứ chiều theo.

Anh đứng dậy, đi đến mép giường ngồi xuống, đưa tay ôm lấy Quý Nhạc Ngư.

Quý Nhạc Ngư thoả mãn ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào vai anh cọ cọ một chút, lúc này mới dần dần tỉnh táo lại.

"Anh ăn sáng chưa?" Cậu hỏi.

Lâm Phi bình thản nói: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi."

Quý Nhạc Ngư: ......

"Đi rửa mặt nhanh đi." Lâm Phi buông cậu ra, nói.

Quý Nhạc Ngư thở dài, vừa nói "Biết rồi," vừa đi vào phòng vệ sinh.

Lúc đang đánh răng, Quý Nhạc Ngư lại vô thức nhớ đến giấc mơ đêm qua. Nghĩ kỹ lại, Lâm Phi trong mộng dường như còn trưởng thành hơn cả Lâm Phi hiện tại, khí chất cũng lạnh lùng hơn.

Giống như là dáng vẻ của anh sau khi đi làm.

Quý Nhạc Ngư đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt.

Sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy?

Cậu với Lâm Phi thân thiết như thế, sao lại mơ thấy kiểu xa cách đó?

Chẳng lẽ là điềm báo rằng sau khi lớn lên, bọn họ sẽ ngày càng xa nhau?

Nghĩ đến đây, Quý Nhạc Ngư liền thấy cả người tràn ngập bất an.

Cậu vội vã đánh răng xong, nhanh chóng rửa mặt rồi chạy ra ngoài.

"Em có phải là người quan trọng nhất với anh không?" Cậu nhìn Lâm Phi, đột ngột hỏi.

Lâm Phi nghe vậy, không hiểu cậu sao lại hỏi thế đột ngột.

"Ừ." Anh phối hợp trả lời.

"Cả đời này cũng sẽ không ai quan trọng hơn em." Quý Nhạc Ngư nói như lẽ đương nhiên.

Lâm Phi bình tĩnh lật trang sách trong tay:

"Trừ ba và ba ba ra."

Quý Nhạc Ngư hài lòng, đi đến trước ngăn kéo đầu giường, lôi ra cuốn sổ mà tối qua cậu đã cất vào, vừa nói vừa viết:

"Điều 373: Em nhất định phải là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, quan trọng nhất!!"

"Cái này em viết rồi." Lâm Phi liếc sổ, bình thản nói, "Điều 10, điều 23, điều 150, điều 286. Em viết bốn lần rồi."

"Có thể thấy được điều này quan trọng đến mức nào, cho nên mới phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, để anh cũng phải ghi nhớ, ghi nhớ đến khắc sâu, khắc vào tim, khắc như khói thuốc hút vào phổi, mãi mãi không thể quên."

"Được." Lâm Phi đáp lại.

Nói xong, anh không nhịn được bật cười. Chưa qua nổi 24 tiếng mà lại thêm hai điều cấm mới. Như vậy tính ra, trong mười năm, Quý Nhạc Ngư mới viết có 371 điều, thật đúng là... rất biết kiềm chế.

Không dễ dàng gì đâu!

Viết xong, trong lòng Quý Nhạc Ngư cũng vững vàng hơn, lúc này mới đặt cuốn sổ lại vào chỗ cũ.

Cậu lại đến bên cạnh Lâm Phi, cúi đầu xem cuốn sách trong tay anh.

Lâm Phi thấy cậu lại gần, thuận tay lấy món quà mấy hôm trước ra ngoài mua rồi đưa cho cậu.

Quý Nhạc Ngư nhận lấy, thấy là đặc sản địa phương, mấy món ăn vặt liền ăn luôn.

Vừa ăn, cậu vừa đưa tay đút cho Lâm Phi một miếng.

Đúng lúc đó, Quý Dữ Tiêu đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là hình ảnh hai người quấn quýt như keo sơn.

Dĩ nhiên, trong lòng Quý Dữ Tiêu, hình ảnh này không gọi là keo sơn gì cả, mà gọi là "tình huynh đệ thân thiết, nghiêm túc học tập".

Quả nhiên, chỉ cần Lâm Phi có mặt, Quý Nhạc Ngư lại trở về với dáng vẻ ôm ấp tri thức. Hai ngày trước Lâm Phi đi vắng, Quý Nhạc Ngư đúng là như cá gặp nước, chim gặp trời, học hành là cái gì cậu không thèm để ý.

Giờ thì xem như đã quay lại với sách vở.

Quý Dữ Tiêu rất vui, đến mức không nỡ phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Anh lặng lẽ lùi một bước, định nhẹ nhàng đóng cửa lại, vung tay áo một cái, không để lại dấu vết.

Thế nhưng anh còn chưa kịp đi, thì Quý Nhạc Ngư đã quay đầu lại, nhìn anh đầy nghi hoặc:

"Ba, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Quý Dữ Tiêu cười, "Đi ngang qua tiện thể nhìn xem hai đứa thôi. Con tiếp tục học đi, lát nữa ăn cơm ba gọi."

Quý Nhạc Ngư chẳng muốn học tí nào, nghe vậy lập tức hỏi:

"Cơm nấu xong rồi đúng không? Chúng ta cùng nhau xuống ăn đi."

Quý Dữ Tiêu lạnh nhạt lắc đầu:

"Còn sớm lắm, con học cho tốt đi."

Nói xong, anh "rầm" một tiếng đóng cửa lại, dứt khoát và tàn nhẫn.

Quý Nhạc Ngư: ......

Lâm Phi quay đầu nhìn về phía Quý Nhạc Ngư, như thể vừa nhớ ra điều gì, liền hỏi:

"Em làm bài tập xong chưa?"

Quý Nhạc Ngư: !!!

"Ngày mai là thứ Hai rồi đó, phải nộp bài tập."

Quý Nhạc Ngư: ......

"Đừng nói với anh là đến giờ em vẫn chưa làm xong nha?"

Quý Nhạc Ngư: ......

Cậu chớp mắt, vẻ mặt vô tội:

"Em có phải là người anh thương nhất không?"

Lâm Phi gật đầu: "Cho nên thật sự chưa làm."

"Em là người anh yêu nhất mà, sao anh nỡ để em khổ?"

Lâm Phi hơi gật đầu: "Cho nên một chữ cũng chưa viết."

"Anh bỏ đi rồi, lòng em tiều tụy, tấm lòng trắng bay lượn trong gió."

Lâm Phi: ......

Thấy anh không nói gì, Quý Nhạc Ngư liền lập tức đổi giọng, nghêu ngao một câu:

"Anh muốn đi đâu, hãy mang theo linh hồn em, người vì anh bị nguyền rủa, giữ lại có ích gì chứ."

Lâm Phi đè trán, cố nhịn cười không bật ra thành tiếng.

"Vậy bây giờ em còn chờ gì nữa?"

"Chờ anh yêu em ~" Quý Nhạc Ngư mở miệng nói luôn.

Lâm Phi gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của mình.

Chưa được bao lâu, Quý Nhạc Ngư đã thấy anh quay lại, tay xách theo cặp sách của cậu.

"Nào, ca ca yêu em." Lâm Phi đặt chiếc cặp xuống trước mặt cậu.

Quý Nhạc Ngư: ... QAQ

Hay là đừng yêu em nữa...

Tình yêu của ca ca nặng quá, em chịu không nổi!

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tổng hiện tại: Nhìn đi, cái gì gọi là "tình huynh đệ thân thiết"? Chính là đây!

Quý tổng tương lai: Rốt cuộc là tôi bị mù khi nào vậy? Sao lại mù nghiêm trọng như thế!!!

【Tiểu kịch trường】

Phi Phi: Mười năm trời, em trai tôi chỉ viết có 371 điều cấm, thật biết kiềm chế.

Tiểu Ngư gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ ừ ừ! Em siêu ngoan!"

Đừng lo, 373 điều cấm này đối với Phi Phi mà nói chẳng là gì, vì bản thân Phi Phi vốn dĩ là người không hề quan tâm đến người khác. Cho dù Tiểu Ngư không viết, thì anh cũng chẳng phản ứng gì với người ngoài. Tính cách của Phi Phi và Tiểu Ngư đều rất đặc biệt, không giống với số đông, nên không cần so sánh với ai cả.

Tiểu Ngư đúng là rất có tính chiếm hữu, còn Phi Phi thì cực kỳ lạnh nhạt với người khác. Cả hai đều chỉ có cảm xúc dành cho nhau, in đậm, viết hoa, tô đậm!

(ps): Cuốn sổ mà Phi Phi đưa cho Tiểu Ngư là sau khi thi xong kỳ thi cuối học kì 2 năm lớp 3. Vì trước đó Phi Phi từng nghĩ sớm muộn cũng sẽ đưa Tiểu Ngư một cuốn, để cậu ghi nhớ những điều "không được làm sai" ấy. Sau này anh thật sự đưa luôn [che mặt]. Kỳ thi đó ở phần ngoại truyện của 《Tôi là ba ba của nhóc phản diện》, ai muốn ôn lại hoặc xem phần bổ sung có thể tìm đọc trong ngoại truyện nhé ~

pps: Các câu như

      "Em có phải là người anh yêu nhất không?"

       "Em là người anh yêu nhất, sao anh nỡ để em buồn?"

       "Anh đi rồi, lòng em héo úa, tấm lòng trắng bay lượn trong gió."

       "Anh muốn đi đâu, mang theo linh hồn em, người vì anh bị nguyền rủa, giữ lại có ích gì chứ."

       "Chờ anh yêu em ~"

đều là lời trong các ca khúc.

Editor: Có thể bạn đã biết hoặc chưa biết nhưng tui vẫn xin nhắc lại:

- Bộ này là hệ liệt của bộ 《Tôi là ba ba của nhóc phản diện》 đã được tui dịch.

- Lâm Phi và Quý Nhạc Ngư không phải anh em ruột.

- Quý Nhạc Ngư ít hơn Lâm Phi 1 tuổi và nhảy lớp năm lớp 1 nên cả hai học cùng lớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play