Mộ Trầm Uyên thật sự bất đắc dĩ đỡ trán, lại cầm chén đưa cho hắn: “Biết là không có độc, vậy có thể ăn rồi chứ?”
Thất Nguyệt ăn một lần nhưng Thất Nguyệt không trả lời.
Cuối cùng cũng cầm chén lên mà liếm sạch sẽ đến từng giọt cuối cùng.
Mộ Trầm Uyên thở dài, trong lòng mệt muốn chết.
Buổi tối, mệt đến rã rời nên Mộ Trầm Uyên nằm vật ra giường, định ôm Tiểu Hồ Ly ngủ một giấc.
Thất Nguyệt lại không vui, không biết từ đâu ôm tới một tấm đệm còn cao hơn cậu một cái đầu, chỉnh chỉnh tề tề trải dưới đất.
Vừa trải vừa nói với Mộ Trầm Uyên:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT