Ở một bên, La Thiên Kỳ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Tô Nhiên nói một câu, cậu ta lại gật mấy cái.
Nghe đến đây, mắt cậu ta đã đỏ hoe, ánh mắt lóe lên những tia sáng li ti, cắn chặt môi nói:
“Ba tôi đã cứu ông ta, nếu không có ba tôi thì ông ta chắc đã c.h.ế.t rồi. Vậy mà sau khi khỏi bệnh, người đó không những không cảm kích chúng tôi, mà còn kiện ba tôi ra tòa với lý do ông không có chứng chỉ hành nghề, bắt chúng tôi phải bồi thường.”
“Nhưng ba tôi không hối hận, ông nói nếu được làm lại, ông vẫn sẽ chọn cứu người. Đông y là báu vật tổ truyền của tổ tiên, tuyệt đối không thể để mai một, nhưng cũng phải tự bảo vệ mình, nhất định phải có bằng rồi mới chữa bệnh cho người ta, phải làm một bác sĩ cứu người đúng nghĩa.”
Tô Nhiên tiếp lời:
“Ba cậu ấy là một lương y chân chính. Dù vậy, ông ấy vẫn không từ bỏ việc hành y cứu người. Trong thời gian tranh tụng, ông còn chữa khỏi bệnh vảy nến cho một bệnh nhân đã mắc hơn 20 năm.”
“Chỉ tiếc là trời đố kỵ anh tài. Trước ngày ra tòa, ông đã cứu một đứa trẻ bị ngã xuống nước… rồi mãi mãi không thể trở về nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT