Thư phòng của Thôi Lạc chiếm diện tích không nhỏ, nhưng cách bài trí lại vô cùng giản dị. Phía sau án thư là ba dãy kệ sách chạm đất, mỗi tầng đều được phân loại và xếp đầy thư tịch, không chừa một khoảng trống.
Đối diện cửa sổ, dựa vào tường là một chiếc giường La Hán thấp, chỉ đủ cho một người nằm, đó là nơi Thôi Lạc thường nghỉ ngơi. Thư phòng vốn là nơi để dụng công, nếu bày biện quá thoải mái thì lại bất lợi cho việc tập trung tâm tư. Trong mắt Thẩm Ấu Nghi, nơi này trông có vẻ hơi “keo kiệt”.
Kế huynh đang dùng canh, nàng không tiện nhìn chằm chằm, đành bước đến trước kệ sách dạo một vòng. Thôi Lạc ăn sạch bát canh lê, kể cả thịt quả, rồi dùng khăn lau khóe miệng, xoay người nhìn lại.
“Nếu có quyển nào yêu thích, muội có thể chọn một cuốn mang về xem.”
Thẩm Ấu Nghi thân mình khựng lại, vội lắc đầu: “Ta chỉ xem qua loa thôi. Huynh trưởng dùng xong rồi, ta sẽ trở về.”
Nàng lướt mắt sơ qua, thấy sách trên kệ của kế huynh từ thiên văn trên trời đến địa lý dưới đất, còn có một đống sách sử tối nghĩa khó hiểu. Mở ra chắc chắn chỉ thấy chữ nghĩa rậm rạp, nàng thật sự chẳng muốn nhìn thêm một lần nào.
Hộp thức ăn đã được xếp lại gọn gàng, Thẩm Ấu Nghi chỉ ra ngoài cửa: “Vậy huynh trưởng bận rộn đi, ta phải đi đây.”
Lúc này, Thôi Lạc mới để ý thấy ở cổ tay phải của kế muội, nơi bị tay áo che khuất, có một vết phỏng đỏ sưng nhỏ. Hắn không tự giác nhíu mày, cất tiếng hỏi: “Nấu canh bị phỏng sao?”
Thẩm Ấu Nghi chẳng để tâm, giấu tay ra sau lưng, hàm hồ đáp: “Ừm, không đáng ngại, chỉ là ta quá bất cẩn thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play