Màn đêm buông xuống, giữa không trung treo một vầng trăng rằm, Thọ An Đường của Thôi lão thái quân đèn đuốc sáng trưng.
Thôi Lâm nhìn mẫu thân vừa tỉnh lại trên giường, tóc mai điểm bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt năm nay lại thêm nhiều, ông rốt cuộc ý thức được, mẫu thân đã thật sự già rồi.
Với tuổi tác như bà, làm sao chịu nổi chân tướng như thế, thế nhưng lại hồ đồ đến mức trút giận lên nội tôn mà bà từng yêu thương nhất.
Ông thở dài nói: “Mẫu thân, Cảnh Hành đã đứng ngoài sân nửa canh giờ, trời thu ban đêm lạnh giá, người thật sự không đau lòng sao? Dù hắn không phải nội tôn ruột thịt của người, nhưng hơn hai mươi năm qua, người đã thật sự yêu thương hắn. Huống chi, hắn chưa bao giờ phụ Thôi gia nửa phần.”
Thôi lão thái quân đưa lưng về phía nhi tử, lệ rơi đầy mặt. Nội tôn của bà, chi lan ngọc thụ, đầy bụng kinh luân, cả Trường An này khó tìm được mấy thiếu niên xuất sắc như vậy. Quốc công phủ giao vào tay hắn, ắt sẽ làm rạng danh Thôi thị. 
Bà đương nhiên đau lòng, coi trọng hắn, nhưng cuối cùng, tất cả đều là giả.
Tức phụ Vương thị nếu không vì thăm mẫu phi Lan quý phi, ở yên trong phủ thì làm sao sớm sinh? Lại làm sao sinh ra một tử thai? Điều này khiến Thôi lão thái quân sao có thể không oán?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play