Huệ Đức Đế chăm chú nhìn hàng chữ kia, tay khẽ chạm vào, khóe mắt thoáng phiếm lệ.
Ông bất chợt rót mấy chén trà lạnh, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa nóng rực trong lồng ngực.
Cảnh Hành, trên chân trái của hắn lại có nốt ruồi đỏ, tuy không thể loại trừ khả năng hài tử yểu mệnh kia cũng có, nhưng xác suất ấy quả thật nhỏ bé. Nghĩ đến Thôi Lạc, dung mạo càng giống Quý phi đến lạ, Huệ Đức Đế trong lòng đã có tám phần nắm chắc. Phần còn lại, phải chờ Quý phi và nữ quan từng hầu hạ bên cạnh phu nhân Trấn Quốc Công trước đây đến để rõ chân tướng.
Song, Huệ Đức Đế vẫn không khỏi kích động. Hóa ra ông chẳng cần hâm mộ Trấn Quốc Công, nhi tử xuất sắc nhường ấy rất có thể chính là cốt nhục của mình.
Nghĩ đến đây, ông bất giác bật cười thành tiếng. Nghĩa phụ Thân Kinh Nghĩa không ở đây, tiểu thái giám cũng không đoán được tâm ý bệ hạ, một lúc sau mới thưa: “Bệ hạ, hôm nay có muốn triệu người thị tẩm không?”
Huệ Đức Đế trừng mắt nhìn hắn: “Lui ra! Ngươi chẳng có lấy nửa điểm cơ linh của nghĩa phụ ngươi.”
Lúc này, ông nào muốn gặp bất kỳ nữ nhân nào, chỉ mong đến cung Quý phi ngồi một lát. Nếu Chỉ Lan biết được hoàng nhi của họ còn sống, khỏe mạnh, hẳn dưới suối vàng cũng được an giấc ngàn thu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play