Lưu dân ở hướng bắc đã loạn thất bát nháo, lật tung cả lên.
Nhâm Tiểu Túc dẫn đám Vương Phú Quý nhảy lên một nóc nhà nhìn về phía đó.
Hắn thấy rõ phương bắc bị công trùng tấn công đen ngòm một mảnh.Nơi đó như bị dội một chậu nước mực, vốn màu sắc rực rỡ nay bị côn trùng bao trùm thành một màu u ám.Dã thú ở hướng xa hơn.
Nhâm Tiểu Túc không thấy đàn sói và vật thí nghiệm, e rằng bọ mặt người là thứ tới được thị trấn sớm nhất.Bất quá Nhâm Tiểu Túc cảm thấy không lâu nữa, nguy cơ sẽ ngày càng lớn.Lưu dân nhau nhau chạy tới miệng cống của hàng rào, họ khóc lóc cầu xin người bên trong mở cửa cứu mình.- Mở cửa đi!- Xin các người mở cửa cứu chúng ta! Các ngươi không thấy đám côn trùng kia sao?- Xin các ngươi mà, để con ta vào cũng được.Những lưu dân dưới tường cao đều quỳ xuống.
chỉ thấy binh sĩ canh gác phía trên đang cầm súng bắn vào đám côn trùng đen chứ chẳng có ý mở cửa cứu người.Hơn nữa, đạn của họ chẳng khác nào muối bỏ biển trong mắt sâu bọ côn trùng kia.Mắt thấy đám sâu bọ sắp tràn tới, cửa hàng rào vẫn đóng chặt như cũ.
Có không ít lưu dân bắt đầu chửi ầm lên.
Thế nhưng chửi rồi họ cũng phải nhanh chóng rời đi, ở lại thì côn trùng sẽ đuổi kịp mất!Từ trước đến nay Nhâm Tiểu Túc chưa bao giờ đặt hy vọng người khác sẽ giúp đỡ hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT