Có lẽ nàng thật sự rất muốn khóc.
Vì sao không ai tin tưởng nàng, vì sao sau khi nàng gặp phải đám côn đồ du đãng, còn phải chịu sự đối xử như thế này? Chuyện này, nàng không hề có lỗi gì cả mà!
"Ta rõ ràng không hề có lỗi, vì sao các ngươi không tin ta, vì sao các ngươi lại nói những lời khó nghe như vậy, rốt cuộc ta đã làm gì sai..." Tiêu Phán Nhi tự lẩm bẩm trong miệng, bước chân của nàng, ý thức mơ hồ bắt đầu đi về phía trước.
"Ta thật sự xấu xa đến vậy sao? Thật sự đáng ghét đến vậy sao?" Nếu có người đứng bên cạnh, chắc sẽ sợ đến gần chết, bởi vì Tiêu Phán Nhi lúc này chỉ còn cách mặt nước một bước chân, chỉ cần nàng đi thêm hai bước nữa về phía trước, sẽ phùm một tiếng ngã xuống nước.
Nhưng bây giờ xung quanh không một bóng người, thỉnh thoảng có vài thôn dân lên núi nhặt củi, cũng vì thời tiết rét lạnh mà không dừng lại lâu, vội vã đi tiếp.
Tiêu Phán Nhi ý thức mơ hồ, nàng muốn đến gần mặt nước để nhìn xem gương mặt của mình, xem có thật là có bộ dạng đáng ghét đến vậy, khiến mọi người đều căm ghét nàng đến thế.
Nàng đi về phía trước hai bước, vừa định ngồi xổm xuống soi mặt nước, kết quả chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy một cơn choáng váng, mọi cảnh vật trước mắt đều xoay tròn, nàng chỉ thấy đầu óc quay cuồng muốn chết, đứng cũng không vững.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT