"Trương Tiếu!" Tiêu Bảo Trân lập tức nhận ra, người này lại là Trương Tiếu! Trương Tiếu vội ngẩng đầu, suýt nữa mừng đến phát khóc, "Bảo Trân à! Sao hai người bây giờ mới về, làm ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng rằng đụng phải cướp đường!" "Ngươi cũng làm chúng ta giật cả mình! Hai chúng ta về tham dự hôn lễ mà, sáng nay lúc ra khỏi cửa còn nói với bà nội, ngươi không nghe thấy sao?" Tiêu Bảo Trân đỡ nàng dậy, mới phát hiện tay Trương Tiếu lạnh ngắt, toàn thân run rẩy lợi hại, nàng đang ôm chặt một cái giỏ tre nhỏ, vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Tiêu Bảo Trân sờ lên trán nàng, "Không sốt mà, ngươi sao thế? Sao muộn thế này còn ra ngoài." "Còn không phải tại mẹ chồng ta, làm việc quá không đáng tin cậy." Trương Tiếu vẻ mặt khổ sở, tức không có chỗ xả.
Tiêu Bảo Trân:
"Rốt cuộc là thế nào, có liên quan gì đến mẹ chồng ngươi?" "Nhà Lão Bạch bọn họ có một người họ hàng ở quê vẫn luôn được chiếu cố, ở không xa, ngay tại ngoại ô.
Người họ hàng cũ này có ơn với nhà bọn họ, trước giờ vẫn là mẹ chồng ta chăm sóc." Trương Tiếu giải thích, "Người họ hàng này có bệnh mãn tính, mỗi ba tháng là phải đi đưa thuốc.
Trước kia việc này đều là mẹ chồng ta giao cho Ngọc Nương làm, Ngọc Nương không phải ly hôn rồi sao, sau đó là ta đi đưa.
Kết quả hai ngày trước mẹ chồng ta lại quên mất chuyện này, ta cũng không nhớ ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play