Tô Phúc Quý xua tay, "Đừng nói với ta những chuyện này, Hứa Đại Mụ, ngươi cứ nói thẳng, có thể giới thiệu bà mối đã giới thiệu đối tượng cho con trai ngươi cho ta làm quen một chút được không." "Được, chờ thằng cả nhà ta cưới vợ, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp bà ấy, thế này được chưa?" Hứa Đại Mụ bất đắc dĩ nói.
Tô Phúc Quý cười ha hả nói:
"Cảm ơn ngươi nhé, Hứa Đại Mụ." Hắn cười cười rồi mắt bỗng đỏ hoe, khẽ dựa vào bàn, giọng điệu có mấy phần phiền muộn.
"Các ngươi không hiểu đâu, các ngươi không biết chân tướng sự việc, nên không thể nào hiểu được tại sao ta lại gấp gáp như vậy." "Ta khổ lắm chứ, bà ấy nhà tôi, đã hẹn là nhất định sẽ ra đi sau ta, ai ngờ mấy năm trước mắc một trận bệnh nặng rồi buông tay, để lại hai đứa con, bà ấy chưa kịp già đã đi mất rồi.
Lúc ra đi, bà ấy lo lắng nhất chính là hai đứa con.
Con gái nhà ta thì không lo, con bé nó tự giỏi giang, dù thế nào cũng không đến nỗi sống quá tệ, chỉ có thằng con Tiểu Võ nhà ta, hồi nó còn nhỏ ta bận bịu công việc, không có thời gian lo lắng chăm sóc nó, chẳng để ý mấy mà con nó đã lớn, rồi nó lớn lên thành ra cái bộ dạng như bây giờ.
Ngươi nói xem, nếu không tìm cho nó người vợ tốt để quán xuyến, sau này nó biết phải làm sao? Lỡ như sau này ta cũng nhắm mắt xuôi tay, chẳng phải nó càng xong đời hơn sao? Không mau chóng tìm cho nó đối tượng đáng tin cậy, chết đi rồi cũng không có mặt mũi nào gặp mẹ nó." "Tô Đại Thúc, không ngờ ngươi lại là người si tình như vậy nha." Lời này là Tại nãi nãi nói, Tại nãi nãi cũng ngồi cùng bàn này, lúc bà nói câu này còn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt có chút khó coi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT