Nói đến đây, Tề Yến lại cau mày, "Có điều ta thấy Tống Phương Viễn thật chẳng phải người tốt lành gì, vừa rồi trước mặt bao nhiêu người làm một vố lớn như vậy, sau khi về nhà chắc là định trút giận lên Tống Đình Đình đây mà." "Tống Đình Đình nếu dám làm như vậy, chắc chắn đã tính kỹ đường lui rồi, lần đó chúng ta chẳng phải đã nhắc nhở nàng sao? Ta đoán chừng bây giờ nàng cũng đi rồi." "Đi rồi? Có thể đi đâu được chứ?" Tề Yến nhíu mày.
Tiêu Bảo Trân gắp một đũa thịt hầm, lại và một miếng cơm, "Ngươi vừa rồi không thấy sao? Nàng nắm tay Lâm Chí Quân đi rồi, hai người này đoán chừng đã đi đăng ký kết hôn, bây giờ về nhà khẳng định không tìm thấy nàng đâu." "Không thể nào?" Tề Yến bán tín bán nghi, "Thật hay giả vậy? Ta thấy lá gan của nàng đâu có lớn đến thế?" "Không tin thì hai ta đánh cược nhé?" Tiêu Bảo Trân cười híp mắt nói.
Hai người ở đây ngươi một lời ta một câu bàn tán chuyện nhà Lão Tống Gia, lúc này ba người nhà Lão Tống Gia cũng cảm thấy đã đủ mất mặt, bọn họ không muốn ở lại đây nữa, chịu đựng sự chế giễu và bàn tán của mọi người.
Tống Đại Mụ lau nước mắt, oán hận nhìn Tiêu Phán Nhi một cái.
Nàng không dám hận con trai mình, chỉ có thể trút giận sang người Tiêu Phán Nhi.
Tống Đại Mụ hậm hực nói:
"Còn ở đây làm gì? Chưa đủ làm trò cười cho người khác à, mau về nhà!" Ba người nhà Lão Tống Gia tiu nghỉu trở về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT