"Trước đó ta nghe người trong viện nói, ngươi cùng Tiêu Phán Nhi là thân thích, hai người các ngươi cùng một thôn tới, sau khi gả vào đây, thấy hai nhà các ngươi không qua lại, trong lòng ta còn thấy lạ nữa là, rõ ràng là thân thích, lại ở cùng một sân nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, sao lại không nói chuyện với nhau chứ?" Chu Lan Phương vẻ mặt có mấy phần khó nói thành lời, nhìn sang nhà sát vách một chút, rồi lại nói với Tiêu Bảo Trân, "Đến bây giờ ta xem như đã hiểu, Tiêu Phán Nhi này thật không phải người tốt lành gì, trước kia lúc nàng đến phòng y tế toàn chào hỏi ta, tỏ ra hòa nhã, ta còn tưởng đồng chí con gái này không tệ, rất dễ chung sống, không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện này.
Xem ra, sau này ta cũng không thể qua lại nhiều với nàng ta nữa, ai biết lúc nào sẽ làm ra loại chuyện không đâu vào đâu như vậy."
Trương Tiếu gật đầu lia lịa, hùa theo ở bên cạnh, "Ngươi bây giờ mới biết à, ta biết từ sớm rồi, Tiêu Phán Nhi vốn dĩ không phải thứ tốt đẹp gì, lần trước còn đẩy ta từ trên cây xuống, làm hại ta suýt nữa thì bị lợn rừng giẫm chết." Trương Tiếu còn nhắc lại chuyện xảy ra trên núi lần trước, chuyện đó đã để lại bóng ma tâm lý cho nàng, lại thấy ấm ức đây mà.
Mọi người đang nói chuyện, em bé trên giường bắt đầu ọ ọe, quấy đòi bú sữa.
Tề Yến bế thằng bé lên, vén áo lên cho bú, mọi người đều đồng loạt nhìn đi chỗ khác, tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tề Yến lấy một mảnh vải che trước ngực mình, che khuất em bé, lúc này mới tiếp tục nói:
"Thật ra trước kia ta cũng không phát hiện Tiêu Phán Nhi đáng ghét như vậy, trước kia chỉ cảm thấy con người nàng ta rất keo kiệt, nói chuyện cũng không khách sáo, ai ngờ lại là loại người này, may mà ta vốn không thân với nàng ta, nàng ta cũng rất ít khi đến nhà chúng ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT