Rất nhiều người khi ngất xỉu thường ngã thẳng về phía trước, ngã đến mức đầu rơi máu chảy.

Đây là ở nông thôn, lỡ như lúc làm việc mà ngã sấp xuống, đầu đập vào tảng đá thì rất nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Tiêu Bảo Trân liền nói:

"Được, ngươi muốn bao nhiêu?" Đại Dũng mắt sáng lên, hai tay chắp lại cầu xin Tiêu Bảo Trân:

"Chỗ ngươi có mấy cân đường cứng?" "Sáu cân." "Ta muốn bốn cân được không?" Đại Dũng giơ bốn ngón tay, cẩn thận hỏi.

Ghê thật, khẩu vị của hắn cũng lớn đấy.

Không đợi Tiêu Bảo Trân trả lời, Đại Dũng móc ra sáu đồng tiền vừa nhận được, mặt dày nhét vào tay Tiêu Bảo Trân:

"Ta biết đường trong thành không đắt như vậy, cho nên ta mua của ngươi giá cao có được không? Bốn cân đường sáu đồng tiền, ta lấy đường đi nhé." Tiêu Bảo Trân cầm sáu đồng tiền, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.

Nàng vừa phát hiện ra một cách kiếm tiền mới sao?

📢 Lời tác giả Vốn dĩ ta nói một ngày ba chương, nhưng sau khi liên tục ba chương nửa tháng thì phát hiện ra ta không làm nổi!! Đầu óc không đủ dùng rồi, hôm qua viết mãi mà không ra chữ nào, cho nên quyết định sau này vẫn là một ngày hai chương, như vậy ta có thể đảm bảo số lượng và chất lượng cập nhật đều ổn định, cho nên thật xin lỗi mọi người, sau này vẫn là hai chương.

Chương 36 ◎ Con đường tìm kiếm đồ tốt của Bảo Trân (hai chương) ◎

Tiêu Bảo Trân trước đó cứ suy nghĩ mãi, làm sao để nhét hai con gà và ba cân trứng gà vào giỏ trúc, bởi vì trong giỏ trúc của nàng còn có sữa bột và đường nữa.

Giờ thì tốt rồi, đường bị Đại Dũng một hơi lấy đi, gà cho vào giỏ xách rồi đậy lại, chào anh hai một tiếng là có thể về nhà.

Trên đường về, Tiêu Bảo Trân tính toán sổ sách, liền phát hiện hôm nay mình mua xong đường, sữa bột, gà, còn lãi ròng hai đồng tiền.

Đến nơi, gà trong giỏ xách cục tác gọi, đến lúc về nhà ăn cơm trưa rồi.

Lúc về đến nhà, thức ăn còn một món chưa nấu xong, Tiêu Bảo Trân lập tức bảo anh hai làm thịt một con gà, sau đó đưa đến phòng bếp để Lý Tú Cầm nấu.

"Có gà thì tự mình mang về ăn, tại sao bây giờ lại làm thịt?" Lý Tú Cầm véo véo con gà mập ú, có chút đau lòng nói:

"Ta với cha ngươi, còn có anh ngươi, ba chúng ta đều lĩnh đủ công điểm, anh cả ngươi thỉnh thoảng còn gửi ít đồ về, chúng ta không cần con bồi bổ, ăn uống rất đủ." "Sao lại tính là bồi bổ được, con còn một con gà nữa, trong nhà có đồ ăn, con này trong tay ta chúng ta cùng nhau nấu ăn không phải rất tốt sao?" Tiêu Bảo Trân cười nói.

Nói hồi lâu, Lý Tú Cầm không chiều nổi con gái, đành phải nhận lấy con gà béo chặt ra, làm một món thịt gà trống con kho tàu thơm nức mũi, khoai tây bên trong hầm nhừ cả hai mặt, ngậm trong miệng là tan ra ngay.

Ăn cơm xong, mục đích về nhà mẹ đẻ hôm nay của Tiêu Bảo Trân coi như hoàn thành, mang theo giỏ trúc đầy ắp đồ trở về trong thành.

Hiện tại trong thành không cho phép nuôi gà, cho nên con gà còn lại này mang vào thành sống không quá một ngày.

Mà thời tiết lúc này, tuy nói đã qua đầu hè, nhưng nhiệt độ không khí vẫn còn rất cao, thịt gà để ở nhiệt độ phòng chưa đến một ngày cũng phải thiu.

Cho nên đợi chạng vạng tối Cao Kính tan làm, Tiêu Bảo Trân trực tiếp bảo hắn làm thịt con gà trống nhỏ, cả nhà sẽ cùng nhau ăn một bữa.

Cao Kính đương nhiên không có ý kiến, nghe lời Tiêu Bảo Trân, bắt con gà kia liền đi làm thịt, lúc trở lại thì gà đã tắt thở, đặt trên thớt, thình thịch mấy nhát chặt thành từng miếng.

Phải nói là, về phương diện này, Cao Kính thực sự không chê vào đâu được, mỗi lần về nhà đều chủ động nấu cơm, chưa từng có nửa lời phàn nàn.

Hơn nữa, theo lời hắn nói, nấu cơm đối với hắn là một loại thư giãn, không cần phải nghĩ đến những công thức, bản vẽ trong đầu, cho nên động tác của hắn rất nhẹ nhàng.

Nhưng hôm nay Tiêu Bảo Trân đứng bên cạnh nhìn, liền phát hiện động tác nấu cơm của Cao Kính chậm rì rì, mà lông mày cứ nhíu lại, trông vô cùng nghiêm túc.

"Sao thế? Sao cứ nhíu mày hoài vậy, động tác cũng chậm rì." Tiêu Bảo Trân lại gần nhỏ giọng nói:

"Ngươi không thấy nước miếng của Tiểu Tân sắp chảy ra rồi sao? Chúng ta đều đang chờ ăn thịt gà đó, có phải ngươi gặp chuyện gì không thuận lợi trong công việc không?" Hai ngày trước về mới nói đã qua kỳ kiểm tra trong xưởng, sắp đi học tập bên ngoài mà, không nên đâu.

Cao Kính lắc đầu, tăng tốc động tác, miệng lại nói:

"Ta chỉ đang lo lắng một chuyện, ở nhà ngươi không biết nấu cơm, Tiểu Tân cũng không biết, lúc ta đi học tập bên ngoài thì chuyện ăn uống của các ngươi biết làm sao đây?" Hắn nhìn về phía Tiêu Bảo Trân, do dự một chút:

"Hay là ta nói với lãnh đạo, không đi học tập nữa." "Chỉ vì không có ai nấu cơm mà không đi học tập? Ngươi coi thường ta quá rồi, đồng chí Cao Kính, ngươi không ở nhà, ta sẽ không để mình và em trai ngươi chết đói đâu." Tiêu Bảo Trân có chút tức giận:

"Ngươi đi học tập bên ngoài, tăng lương, xét duyệt chức danh, chuyện này đối với ta có ý nghĩa lớn hơn nhiều so với việc nấu cơm, liên quan đến điều kiện sống của nhà chúng ta đó." "Vậy ngươi ăn cơm thế nào?" Cao Kính có chút lo lắng nhìn thoáng qua thê tử.

Tiêu Bảo Trân:

"Đến nhà ăn xưởng thép ăn, tự mình nấu cơm, dù sao cũng không để mình chết đói." "Ngươi có lẽ không biết, hiện tại nhiệm vụ sản xuất của xưởng thép chúng ta rất nặng, bình thường không cho phép người ngoài ra vào, cổng ra vào có bảo vệ kiểm tra giấy tờ, ngươi là người nhà thì một hai lần có thể vào được, nhưng ta muốn đi mười ngày, ngươi không thể nào ngày nào cũng vào mua cơm được." Cao Kính vừa nói, động tác trên tay cũng không dừng lại, xèo một tiếng, thịt gà đã vào nồi rồi.

Buổi tối hôm nay nhà bọn họ ăn không phải món thịt gà trống con kho tàu thông thường, mà là Hoàng Muộn, thêm ớt xanh và một ít mộc nhĩ mẹ đẻ cho, thơm không kể xiết.

Tiêu Bảo Trân vốn định dùng phiếu cơm đi nhà ăn xưởng thép mua cơm, nghe nói không thể ngày nào cũng đi, nàng cũng cau mày, nhưng vắt óc suy nghĩ một lát, nàng lại nghĩ ra cách.

"Không đến nhà ăn ta cũng có cách ăn cơm, ngươi muốn biết không?" Nàng bỗng nhiên cười.

"Cách gì, tự mình nấu cơm sao?" Cao Kính tò mò hỏi.

"Nếu ngươi muốn biết, trước tiên phải đồng ý với ta một chuyện." Tiêu Bảo Trân thừa nước đục thả câu, ngay sau đó liền nói:

"Cá cược đi, nếu ta có thể nghĩ ra cách giải quyết chuyện này, sau này ngươi không được cứ quấn lấy ta làm chuyện đó nữa, ngươi không phát hiện chúng ta hiện tại quá thường xuyên sao?" "Có sao?" "Sao lại không có, bắp đùi của ta vẫn còn đang chuột rút đây này, sinh hoạt vợ chồng xác thực quan trọng, là cách thức thúc đẩy tình cảm vợ chồng, nhưng chúng ta cũng phải bảo vệ tốt thân thể, ngươi nói có đúng không?" Tiêu Bảo Trân vì không để Cao Tân bên ngoài nghe thấy, ghé sát lại thấp giọng nói.

Các bạn đang đọc truyện Thập Niên 60:

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play