Bên ngoài vẫn còn đang chửi rủa, trong viện lại là một khoảng im lặng...
Tiêu Bảo Trân không phản bác được.
Bảo ngươi ném tổ ong sang bên cạnh, ai bảo ngươi đập nát nó ra làm gì? Đập nát ra như vậy, ong mật chẳng phải càng thêm điên cuồng sao?
Quả nhiên, theo một tiếng "ong", bầy ong mật hoàn toàn nổi điên, tất cả đều túm tụm lại một chỗ, lao về phía Tống Đại Mụ! Tống Đại Mụ vừa rồi trên tay ôm tổ ong, không tiện chạy trốn, hiện tại người nhẹ nhõm, bắt đầu chạy trốn khắp nơi!
Nàng đầu tiên là hét lên một tiếng, xông về phía hậu viện, mọi người đều nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ xem.
Chỉ thấy Tống Đại Mụ chạy đến cửa nhà mình, làm cách nào cũng không mở được cửa, nàng như phát điên đập cửa, giọng đặc biệt thê lương hét lên:
"Mở cửa ra Tiêu Phán Nhi! Ngươi cái đồ con dâu không có lương tâm, ngươi muốn hại chết ta sao, mở cửa ra!" Nhưng mặc kệ Tống Đại Mụ gọi mắng thế nào, cánh cửa kia vẫn không hé ra một khe hở, Tiêu Phán Nhi cũng ở bên trong hô:
"Thật xin lỗi mẹ, trên người ngươi có nhiều ong mật như vậy, mở cửa thì lũ ong mật đó sẽ theo vào, chúng con cũng sẽ gặp nạn! Con thì không sao, nhưng Phương Viễn Ca và ba đứa trẻ không thể chịu trận như vậy được."
"Vậy không phải là ngươi muốn hại chết ta à?" Tống Đại Mụ vẫn đang tru tréo.
Tiêu Phán Nhi:
"Mẹ tự nghĩ cách đi, tìm một chỗ nào đó trốn đi, con thật sự không thể mở cửa được." Tiêu Phán Nhi miệng lưỡi ngọt ngào nhưng lòng dạ sắt đá, nói qua nói lại cũng chỉ có một ý, sống chết không mở cửa!
Gõ không được cửa nhà mình, trên đầu vẫn còn một đàn ong mật vo ve, Tống Đại Mụ lại vội vàng chạy trở vào trong sân.
Nàng chưa từ bỏ ý định, đầu tiên là đi gõ cửa nhà Hứa Đại Mụ.
Hứa Đại Mụ ở trong phòng sợ đến run lẩy bẩy:
"Tống Đại Mụ, ngươi tha cho ta đi, ta chỉ là một lão thái thái, không chịu nổi ong mật đâu, con ta còn chưa về, ngươi tha cho ta đi." Nói xong, bà còn cài then cửa lại!
Tống Đại Mụ ở bên ngoài nhảy lên né xuống, cốt để không cho ong mật chạm vào mình, bỗng nhiên "A" một tiếng, ôm lấy mông nhảy dựng lên! Miệng nàng còn không ngừng kêu:
"Mở cửa, mở cửa!" Gào đến cuối cùng, giọng nói đã không còn rõ nữa, giống như sói tru, làm mấy đứa trẻ con sợ đến phát khóc.
Rời khỏi cửa nhà Hứa Đại Mụ, Tống Đại Mụ lại điên cuồng gõ cửa nhà Vương Đại Mụ:
"Vương Đại Mụ, chúng ta chẳng phải là chị em tốt sao, ngươi mở cửa cho ta vào đi, coi như ta xin ngươi." Vương Đại Mụ nhất quyết không nói lời nào, ở bên trong ho khan hai tiếng, Trương Tiếu liền mắng vọng ra:
"Tống Đại Mụ, chính ngươi gây ra chuyện, bây giờ lại bắt chúng ta mở cửa, nhà ta còn có trẻ con đấy, ngươi muốn hại chết con nhà ta sao?"
Tống Đại Mụ vừa khóc vừa la, lại bắt đầu chạy trốn.
Điểm dừng chân cuối cùng trong cuộc chạy trốn của nàng là cửa nhà Tiêu Bảo Trân.
Lúc này Tống Đại Mụ giống như bị điện giật, cả người run rẩy, nếu có người nào sành điệu ở đó, nhìn qua là có thể nhận ra Tống Đại Mụ đang nhảy điệu clacket (táp đen), vừa nhảy vừa khóc lóc thảm thiết.
Đến cửa nhà Tiêu Bảo Trân, không đợi Tống Đại Mụ mở miệng, Tiêu Bảo Trân đã không nhìn nổi nữa.
Bị ong đốt nặng cũng có thể chết người đấy, nàng quả thực ghét Tống Đại Mụ, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn Tống Đại Mụ đi vào chỗ chết.
Tiêu Bảo Trân quyết định giúp đỡ, nhưng sự giúp đỡ của nàng cũng có hạn, mở cửa là tuyệt đối không thể, đừng có mà nghĩ tới.
Nàng hé cửa ra một khe, từ trong khe cửa ném một cái bao tải ra ngoài.
"Ngươi tự chui vào bao tải đi, đè chặt miệng túi lại, đợi lũ ong mật bay đi rồi hãy ra!"
Tống Đại Mụ nhìn thấy cái bao tải kia, hận không thể quỳ xuống lạy Tiêu Bảo Trân, lúc này còn nhớ gì đến thù hận nữa, một mạch chui vào trong bao tải, đặt mông ngồi xuống đất đè chặt miệng túi.
Bao tải quả nhiên có tác dụng! Chui vào rồi chỉ có thể nghe thấy tiếng ong mật vo ve bên ngoài, nhưng không có con ong nào đốt người!
Bầy ong mật kêu vo ve, lượn hai vòng quanh cái bao tải trông như con côn trùng khổng lồ trên mặt đất, một lúc sau mới từ từ bay đi xa.
Lúc này trời đã tối hẳn, trong sân không có một ai, chỉ có một cái bao tải trên mặt đất, Tống Đại Mụ nằm ở bên trong, không nhúc nhích.
Mọi người đều tụ tập trước cửa sổ, qua lớp kính quan sát Tống Đại Mụ trên mặt đất.
"Tình hình thế nào rồi? Ong mật đi chưa?" Trương Tiếu hỏi.
Một thanh niên đang trốn trong nhà nàng nhoài người trên cửa sổ quan sát:
"Không biết nữa, trời tối om thế này, cũng không ai bật đèn, không nhìn thấy rõ là đi hay chưa."
"Thế còn Tống Đại Mụ thì sao? Sao bà ấy nằm trên đất không động đậy vậy?" Kim Tú Nhi cũng hỏi:
"Hay là chúng ta ra ngoài xem một chút? Cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy xảy ra chuyện trong sân được?"
Trương Tiếu liếc nhìn nàng:
"Được thôi, ngươi ra ngoài xem đi, dù sao ta không dám, lỡ như lũ ong mật kia chưa đi, lại bay về tấn công thì làm sao bây giờ?" Kim Tú Nhi rụt đầu lại, cũng không dám ra ngoài.
Mọi người cứ như vậy quan sát, không ai dám bước ra ngoài một bước.
Khoảng hơn mười phút sau, trong sân cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng không phải Tống Đại Mụ, mà là cửa sân! Cửa lớn của sân nhỏ bỗng nhiên bị người đẩy ra, người đi vào là Tống Đình Đình, vẻ mặt đầy lo lắng.
Tống Đình Đình vừa vào liền hỏi:
"Mẹ ta đâu? Mẹ ta sao rồi?" Nàng chiều nay ra ngoài, đến bưu điện gửi thư cho người yêu đang đi lính ở Vân Nam, từ bưu điện ra lại đi dạo bên ngoài một lúc, kết quả trên đường nghe người ta nói ong mật tìm mẹ nàng trả thù, mẹ nàng đang nhảy nhót loạn xạ trong sân!
Nghe được tin này, Tống Đình Đình lập tức sốt ruột, cuống cuồng chạy về nhà.
Mặc dù tấm vải đỏ người yêu tặng nàng đã bị mẹ nàng lấy trộm, mặc dù mẹ nàng luôn miệng nói con gái gả đi như bát nước đổ đi, mặc dù mẹ nàng còn thường xuyên bóng gió dò hỏi xem người yêu nàng có bao nhiêu tiền trợ cấp, ngấm ngầm tính toán muốn thêm chút tiền thách cưới.
Thế nhưng, dù sao cũng là tình máu mủ ruột rà, trong lòng Tống Đình Đình vẫn rất lo lắng cho mẹ già.
Đấy, vừa nghe tin là vội vàng chạy về ngay.
Vào nhà rồi vẫn tìm mẹ, ra sân sau tìm một vòng, gõ cửa thế nào cũng không mở, trong lòng nàng hơi hoảng, còn tưởng mẹ già đã xảy ra chuyện, đang chuẩn bị ra ngoài tìm thì cửa các nhà trong sân bỗng xoạch một tiếng mở ra.
Đám hàng xóm lần lượt từ trong nhà đi ra, có người chỉ vào cái bao tải to trên đất nói với Tống Đình Đình:
"Mẹ ngươi ở trong này đây."
Các bạn đang đọc truyện Thập Niên 60: