Nàng khóc không thành tiếng, chỉ có thể nhào vào lòng Tiêu Bảo Trân ôm thật chặt nàng, không ngừng nói:
"Cảm ơn, ta thật không biết làm thế nào để cảm ơn ngươi, ngươi xem như đã cứu ta một mạng." Nói thật, từ khi chuyện đó xảy ra, Ngọc Nương thật sự đã nghĩ đến chuyện đập đầu vào tường chết cho xong, nàng sống ở Bạch gia khổ sở như vậy, lại không có cách nào thoát ra, giống như một con rối, bị Vương Đại Mụ nắm chặt trong tay.
Hiện tại nghĩ lại quãng thời gian đó, Ngọc Nương cũng không biết mình đã vượt qua như thế nào, bây giờ cuối cùng cũng qua ngày khổ tận cam lai, những ngày khổ cực của nàng đã qua rồi.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, ngươi có việc làm rồi, đây là chuyện tốt mà, sao còn khóc sướt mướt thế?" Tiêu Bảo Trân cũng mừng thay cho nàng, từ giờ trở đi Ngọc Nương xem như được làm người lại một lần nữa.
"Nào, nói cho ta nghe xem lần này ngươi làm sao qua được phỏng vấn?" Đợi Ngọc Nương khóc đủ, Tiêu Bảo Trân lại đưa tay vỗ nhẹ lên lưng nàng hai cái, thấy cảm xúc của Ngọc Nương dần ổn định lại, Tiêu Bảo Trân lúc này mới hỏi một câu.
Ngọc Nương lau nước mắt, hai mắt sưng đỏ như quả đào.
"Ở đây không tiện nói, chúng ta tìm một chỗ không người đi." Chỗ bọn họ đang đứng là ngay cửa ra vào căn phòng nhỏ, trong phòng mọi người ra ra vào vào, đều đang giúp Ngọc Nương chuyển đồ, từ sân lớn chuyển vào trong sân sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play