Muốn nói trước đây, Ngọc Nương sẽ không một hơi nói nhiều lời như vậy, bởi vì trước kia lúc ở nhà họ Bạch, Vương Đại Mụ trông nom nàng, không để nàng tiếp xúc nhiều với người ngoài.
Một nguyên nhân khác là vì người nhà họ Bạch không mấy khi giao tiếp với Ngọc Nương, lâu dần, khả năng nói năng của nàng tự nhiên liền suy giảm.
Bây giờ thì khác rồi, Ngọc Nương đã ly hôn với Bạch Căn Cường, Vương Đại Mụ không quản được nàng nữa, Ngọc Nương có tiếp xúc với người bên ngoài, nói chuyện cũng dần nhiều hơn.
Tiêu Bảo Trân để Ngọc Nương đứng lên, từ trên xuống dưới dò xét nàng, sau đó gật đầu, "Đúng vậy, hai ngày nay khí sắc của ngươi quả thực đã tốt hơn nhiều, nhưng một ngày chỉ ăn nửa cái bánh màn thầu chắc chắn sẽ đói đó, có muốn lên nhà ta lấy chút lương thực không? Hôm nay ta đổi được rất nhiều lương thực tinh, trước cho ngươi xoay xở mấy ngày, chờ ngươi tìm được việc làm trả lại cũng không muộn."
Ngọc Nương vội vàng khoát tay, "Không cần đâu, ngoài nửa cái bánh màn thầu đó ra ta còn có thể ra ngoài mua đồ ăn, dán hộp giấy nhỏ ba ngày là đủ đi chợ đen mua chút khoai lang hoặc khoai tây, tiết kiệm một chút lại có thể ăn được vài ngày, coi như ta có mượn lương thực của ngươi thì cũng phải trả lại, nhưng ta hiện tại còn không biết lúc nào mới tìm được công việc."
"Nhanh thôi, cũng nhanh thôi, ta đây vừa vặn có một cơ hội, ngươi có muốn nghe không?"
"Muốn chứ! Đương nhiên là muốn, có cơ hội làm việc gì vậy? Là ở xưởng thép sao? Có phải muốn tìm người quét dọn nhà vệ sinh hay lò nấu rượu không? Ta đều có thể làm." Ngọc Nương mắt sáng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play