"Dì Tống, cô làm sao thế? Vừa rồi không phải vẫn ổn cả sao? Đang yên đang lành khóc lóc cái gì?" "Đúng đấy dì Tống à, cả cái sân chung của chúng ta thì nhà cô là ồn ào nhất đấy, giờ sắp Tết đến nơi rồi, cũng đừng ở nhà khóc lóc om sòm như thế, người không biết còn tưởng nhà cô có chuyện gì, giữa ban ngày ban mặt tự dưng dọa người ta." Tiếng khóc của dì Tống cứ thế truyền đến tận sân trước, một lát sau, cửa lớn nhà Tiêu Bảo Trân bỗng nhiên mở ra, Kim Tú Nhi từ trong thò đầu ra hét một câu như vậy.
Ngay sau đó là cô quả phụ trẻ trong ngõ, nàng cũng hùa theo sau Kim Tú Nhi mà nói vọng vào một câu.
Dì Tống khóc lóc nhập tâm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của bọn họ, ngược lại Tống Phương Viễn thì nghe thấy.
Mặt Tống Phương Viễn sa sầm lại, hắn cảm thấy thật mất mặt, sắp sang năm mới mà mẹ hắn lại ở nhà khóc than kiểu này.
Tống Phương Viễn vội vàng sửa sang lại quần áo, mặc cho chỉnh tề rồi ra khỏi phòng, rồi nhanh chân đi vào nhà bếp, vừa vào đã thấy mẹ hắn đang ngồi khóc bên bàn.
Tống Phương Viễn vốn định mở miệng quát lớn, nhưng dù sao người trước mắt cũng là mẹ ruột của mình, đã chịu bao đắng cay vất vả nuôi mình khôn lớn, hắn đành phải hít sâu hai hơi, cố nén lửa giận xuống, hắn kiên nhẫn nói:
"Mẹ, đang yên đang lành mẹ khóc cái gì chứ? Con và Phán Nhi cũng đâu có làm gì có lỗi với mẹ đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play