"Tiêu Phán Nhi, ngươi điên rồi à, bây giờ khắp nơi đều không mua được thịt, ta khó khăn lắm mới kiếm được chút thịt về mà ngươi còn muốn cho chó ăn, ta liều mạng với ngươi." Tống Đại Mụ giơ tay định tát Tiêu Phán Nhi một cái, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị Tống Phương Viễn một tay cản lại.
Tống Phương Viễn nhíu mày:
"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Phán Nhi nói cũng không sai, lúc trước hai nhà chúng ta gây chuyện ầm ĩ khó coi như vậy, bây giờ mẹ chạy tới xin lỗi người ta, người ta không những không cho mẹ, mà còn chế giễu sau lưng mẹ nữa.
Chuyện kiểu này làm người thân đau lòng, kẻ thù hả hê, sao mẹ cứ nhất quyết phải làm? Với lại, mẹ dựa vào đâu mà cho rằng mẹ đi xin lỗi thì Tiêu Bảo Trân nhất định sẽ cho mẹ?" Tiêu Phán Nhi lập tức gật đầu:
"Đúng vậy, Bảo Trân người đó luôn thù dai, mẹ nghĩ xem, lúc trước con chẳng qua chỉ nói xấu sau lưng vài câu, thế mà nàng thù dai đến tận bây giờ, lâu như vậy rồi mà không thèm nói với con một câu nào.
Mẹ nghĩ mặt mũi của mẹ đáng tiền lắm sao? Con nói cho mẹ biết, mặt mũi của mẹ ở chỗ nàng ta còn không bằng cái đế giày." Tống Đại Mụ bị hai người bọn họ ngươi một lời ta một câu nói cho tức không chịu nổi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Mặc dù lời của vợ chồng Tiêu Phán Nhi khó nghe, nhưng bọn họ nói không sai, mặt mũi của nàng ở chỗ Tiêu Bảo Trân chẳng đáng một xu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play