Hắn vừa mới nói xong, lại nôn thốc nôn tháo một trận.
"Ọe ọe ọe! Đúng là đen như chó, sao trời còn mưa!" Nôn được một nửa, Bạch Căn Cường cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh nhỏ giọt trên đầu và cổ mình, hẳn là chất lỏng gì đó, sờ thử thì thấy lành lạnh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là trời mưa, bèn đưa tay sờ lên cổ.
"Cơn mưa hôm nay không đúng lắm, sao lại dính tay thế này?" Vừa nói hắn vừa đi đến chỗ nhà vệ sinh công cộng lộ thiên, nhìn dưới ánh trăng, suýt nữa thì sợ chết khiếp.
Trên tay máu me bê bết, thứ nhỏ xuống căn bản không phải là mưa, là máu!
Bạch Căn Cường lập tức sợ phát điên, đầu óc ong ong, muốn há miệng gọi người, nhưng lại không kêu ra được tiếng nào.
Hắn loạng choạng chạy về phía lối ra của nhà vệ sinh công cộng, vừa chạy vừa hô:
"Ngọc Nương! Ngọc Nương! Ngươi chạy đi đâu rồi!" Vì uống say nên chân run, chạy được nửa đường còn ngã sấp mặt, đúng kiểu chó ngã ăn phải bãi phân, nhưng Bạch Căn Cường căn bản không dám dừng lại, lồm cồm bò dậy rồi lại vội vàng chạy ra phía cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play