Hai tấm giường ngủ kê sát nhau, ở giữa có tấm rèm kéo lại, chính là một nơi nghỉ ngơi rất tốt, ít nhất có giường chiếu, có chăn mền, so với việc nằm chịu gió lạnh ở hành lang thì tốt hơn nhiều.
Hai vợ chồng Tiêu Bảo Trân chọn một vị trí sát tường, kéo rèm lên, hai người cùng co ro trên giường, nửa người Cao Kính đều thò ra ngoài, vậy mà cũng miễn cưỡng ngủ được.
Miễn cưỡng ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trời vừa mới tờ mờ sáng, Tiêu Bảo Trân mở mắt ra mới phát hiện Cao Kính và Vu Vệ Hải đã không có ở bệnh viện, đoán chừng hai người họ ra ngoài báo án, nàng cũng không vội, tự mình đến nhà ăn bệnh viện xem thử, thấy hôm nay nhà ăn có mì sợi, bèn gọi cho mình một tô mì sợi với một ít dưa muối, nhanh chóng ăn xong.
Lại nhìn quanh nhà ăn, thấy còn có cháo rau xanh mới nấu, liền mượn một cái cặp lồng nhôm đựng một bát cháo rau xanh, mang về cho chủ nhiệm ăn.
Tình hình của chủ nhiệm hôm nay xem ra đã khá hơn nhiều, cháo rau xanh cũng uống sạch sẽ, uống xong còn chép miệng, yếu ớt hỏi:
"Cháu ta đâu? Sao mới sáng sớm đã không thấy người đâu rồi." "Bọn họ ra ngoài báo án rồi, chắc một lát nữa là về." "Báo án?" Vu Quốc Lương ngẩn ra một chút.
Tiêu Bảo Trân giúp ông chỉnh lại ống truyền dịch, "Đúng vậy, thuốc của chú bị người ta lén đổi thành thứ khác, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, đồng chí Vu Vệ Hải sáng sớm đã ra ngoài báo án rồi." Nói rồi nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của Vu Quốc Lương, nếu như người trong cuộc là Vu Quốc Lương không muốn truy cứu, thì sự việc cũng không thể tiếp tục được nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT