"Đó đương nhiên là không phải rồi, ý của ta chính là nữ nhân phải có bổn phận của nữ nhân." Vương Đại Mụ chưa từng bị ai nói thẳng vào mặt như thế này, lại bị chụp thêm một cái mũ nữa, thoáng chốc đã luống cuống, "Ngươi cũng đừng nói bậy nói bạ với ta, ta không có ý đó!"
Tiêu Bảo Trân cười lạnh một tiếng, "Bổn phận của nữ nhân là gì? Ở nhà hầu hạ ngươi? Vậy theo cách nói này của ngươi, trong xưởng nhiều nữ công nhân, nữ cán bộ, nữ lãnh đạo như vậy đều là không giữ đúng bổn phận đúng không? Nào nào nào, ngươi đi nói trước mặt lãnh đạo đi, ngươi không nói thì để ta đi nói giúp ngươi."
"Bảo Trân ngươi xem ngươi kìa, ta chỉ thuận miệng nói một câu, với lại ta nói cũng không phải ngươi, ngươi còn gấp cái gì chứ, ngươi nhìn lầm rồi, ta căn bản không có nhìn ngươi." Vương Đại Mụ cuống đến mức muốn đứng cả dậy, trên đầu rịn mồ hôi, liên tục xua tay nói, "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải ý này."
"Ừm, ta đoán chắc cũng là hiểu lầm rồi, Vương Đại Mụ trông ngươi cũng không giống người cứng nhắc như vậy, vậy ngươi thấy phụ nữ ra ngoài làm việc thì thế nào?" Tiêu Bảo Trân cố ý nói.
Vương Đại Mụ nhìn hàng ghế phía trước, nơi đó còn có mấy vị nữ lãnh đạo đang ngồi, bà ta cũng không dám nói bừa, sợ nói bậy một câu là Tiêu Bảo Trân liền chạy đi mách lãnh đạo ngay.
Bà ta cười mà như không cười, "Đó đương nhiên là tốt rồi, là cống hiến cho đất nước mà."
"Nói vậy là ngươi cũng ủng hộ Ngọc Nương ra ngoài làm việc à?" Tiêu Bảo Trân nhướng mày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT