Dương Tuyết:
"Ai nha! Thật ra chính ta cũng thèm, cũng muốn đi ăn, đây không phải là vừa hay lấy cớ cảm ơn ngươi sao.
Ngươi cứ thương tình, đi ăn cùng ta một chuyến đi, ăn xong bữa này hai chúng ta coi như huề nhau, cũng không nhắc đến chuyện ai nợ ai nữa, coi như không quen biết luôn!" Nàng vừa nói vừa chắp tay trước ngực, làm bộ dáng cầu xin, ngược lại càng làm Tiêu Bảo Trân bật cười.
Thấy Dương Tuyết kiên trì, Tiêu Bảo Trân cũng không khách sáo nữa, dứt khoát thu dọn đồ đạc, cùng Dương Tuyết đi đến tiệm cơm quốc doanh ở cửa.
Còn về chuyện nợ ân tình —— nợ thì cứ nợ, cùng lắm thì sau này tìm cơ hội trả lại là được.
Giữa người với người giao tiếp, muốn thân thiết với nhau, chẳng qua là ngươi nợ ta, ta nợ ngươi mà thôi.
Ngay sau đó, hai người cùng nhau tan làm đi đến tiệm cơm quốc doanh, vừa vào trong, Dương Tuyết liền chào hỏi nhân viên phục vụ ở quầy, xem ra các nàng rất thân quen.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play