Tiêu Bảo Trân nhìn dáng vẻ trịnh trọng của nàng, lập tức không nhịn được, bật cười ha hả.
Sau đó nàng trịnh trọng gật đầu, "Ta nhớ kỹ rồi, cảm ơn ngươi Dương Tuyết." Nàng vừa cười vừa nói, "Ngươi không giống lắm với tưởng tượng của ta."
Lúc Tiêu Bảo Trân mới vào phòng y tế, liền nghe Giang Sư Mẫu dặn dò rằng thân phận của Dương Tuyết không tầm thường, là con gái của phó trưởng xưởng.
Lúc đó nàng còn tưởng rằng Dương Tuyết có tính cách khá kiêu căng, hoặc là khá ngạo mạn, thích nhìn người bằng lỗ mũi.
Nhưng sau mấy ngày ở chung, Tiêu Bảo Trân mới phát hiện cô nương Dương Tuyết này quả thực là biểu tượng của phòng y tế, nàng chưa chắc giúp được nhiều việc, nhưng dù là đối với đồng nghiệp hay là công nhân viên chức đến khám bệnh, đều luôn luôn tươi cười rạng rỡ, khiến người nhìn thấy tâm trạng cũng tốt hơn vài phần.
Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Bảo Trân cùng Dương Tuyết cùng nhau trở về phòng y tế, trên đường đi còn nói nói cười cười, nhưng vừa vào phòng y tế, cả hai đều không cười nổi nữa.
Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì tất cả mọi người trong phòng y tế đều có mặt, hơn nữa sắc mặt mấy người kia rất khó coi, giống như bị sương đánh vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT