Cố Duẫn vĩnh viễn không quên được hình ảnh đó, người thanh niên mới làm cha đã sớm rửa đi lớp trang điểm phấn trắng hàng năm, vì che chở Hài tử của mình không bị nhục mạ mà đứng ra khiêu khích mọi người, lập uy cho chính mình.

Giờ phút này, dưới ánh trăng, mặt mộc của hắn lại thuận mắt hơn nhiều so với dáng vẻ từng đuổi theo sau lưng Cố Duẫn.

Trong chốc lát không ai dám lên tiếng, ngay cả Lưu Phân Phương, người giỏi chửi đổng đanh đá nhất, cũng bị sát ý trong mắt Thẩm Nhược dọa sợ.

"Được rồi. Chuyện lúc trước... Thẩm Nhược cũng là người bị hại. Hài tử vô tội, chuyện này bỏ qua như vậy, đừng nhắc lại nữa." Thôn trưởng nói một câu công bằng, sau đó nhìn về phía Lưu Phân Phương.

"Thẩm Hoành gia, hai nhà các ngươi tuy rằng đã phân gia, nhưng tốt xấu gì cũng là quan hệ huyết thống. Sau này ăn nói phải có đức, nếu không truyền ra ngoài người Thẩm gia thôn chúng ta đối đãi người nhà như vậy, cũng không hay ho gì."

Thôn trưởng đã lên tiếng, Lưu Phân Phương dù muốn chửi ầm lên cũng phải nhịn, ở chỗ Thôn trưởng không nhìn thấy, ánh mắt khinh thường đã muốn đảo lên tận trời.

Nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Vâng vâng vâng."

Thôn trưởng nói: "Trời cũng không còn sớm, Thẩm Hoành gia, ngươi bồi thường cho Thẩm Nhược 4 lượng bạc, mọi người cũng có thể về nhà được rồi."

"Vì sao muốn ta bồi? Lại không phải ta làm ước định!" Lưu Phân Phương xoay người muốn vào nhà, rõ ràng là muốn giở trò.

Mọi người lúc này đều ăn ý nhìn về phía Thẩm Phú Quý, người đã định ra ước định.

Thẩm Phú Quý trên người làm gì còn bạc, hắn từ trước đến nay hễ có tiền trong tay là phải đi xóm cô đầu tiêu xài.

"Ta trên người không có tiền! Các ngươi đi tìm cha ta mà đòi." Thẩm Phú Quý cũng muốn chuồn.

Thẩm Tử Oanh chỉ kêu ai da ai da, hy vọng có thể khơi gợi chút thương tiếc của Cố Duẫn, ánh mắt đã muốn dán chặt lên người hắn.

Nàng trọng sinh trở về đã biết, Cố Duẫn là một người đọc sách giỏi, tương lai sẽ làm tú tài!

Huống hồ người lại lớn lên tuấn tú như vậy, nếu nàng có thể gả cho hắn trước khi hắn trúng cử, chẳng phải nàng chính là nương tử cử nhân tương lai sao?

Cố Duẫn chưa từng gặp qua một nhà mặt dày vô sỉ như vậy, hắn nói: "Cho dù chỉ là ước định miệng, khế ước đã thành lập thì phải tuân thủ. Các ngươi muốn bị kiện sao?"

Thẩm Tử Oanh dáng vẻ liễu yếu đào tơ đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Duẫn: "Cố ca ca, nhà chúng ta điều kiện không tốt, lập tức không lấy ra được 4 lượng bạc nhiều như vậy, có thể thư thả cho chúng ta mấy ngày được không?"

Mùi son phấn nồng nặc lại lần nữa xộc vào mặt, Cố Duẫn nhíu chặt đôi mày kiếm, không dấu vết lùi lại một bước.

"Không cần hỏi ta, nhà các ngươi muốn bồi tiền cho người ta thì không phải ta." Cố Duẫn nói.

Đầu ngón tay Thẩm Tử Oanh đều bấm chặt vào lòng bàn tay, nhưng vì muốn giữ lại ấn tượng tốt trước mặt Cố Duẫn, nàng xoay người nhìn về phía Thẩm Nhược.

"Nhược ca nhi, chúng ta đều là người một nhà, không nói chuyện hai nhà, tiền ta sẽ bồi, có thể thư thả mấy ngày được không?" Thẩm Tử Oanh ra vẻ đáng thương mà nói.

Thẩm Nhược lạnh mặt, trước kia còn hận không thể hắn đi tìm chết, bây giờ lại bảo là người một nhà. Thật đúng là Schrodinger "người một nhà".

Những người xung quanh cũng cảm thấy Thẩm Tử Oanh này làm việc có chút kỳ quái, ngươi muốn bồi tiền đối tượng là Thẩm Nhược, ngươi lại đi nói với Cố Duẫn làm gì.

Hơn nữa, chuyện nhà hắn không lấy ra nổi bốn lượng bạc, mọi người xung quanh đều không tin.

Trong thôn, trừ nhà Thôn trưởng, thì nhà Thẩm Hoành có điều kiện tốt nhất, nhà xây gạch xanh ngói, Thẩm Hoành còn làm việc ở trấn trên, mỗi tháng còn có thể kiếm được hai lượng bạc, còn có người trong thôn nhờ hắn giúp đỡ làm việc, không biết vớt được bao nhiêu lợi lộc.

Huống chi hôm nay đến đây, mọi người còn ngửi thấy mùi thịt trong không khí!

Tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Nhược, muốn nghe xem hắn nói gì.

Thẩm Nhược sao có thể không đoán được, cái gọi là thư thả mấy ngày chỉ là cái cớ, ai biết cái "mấy ngày" này là bao nhiêu ngày?

Thẩm Nhược nói: "Được thôi."

Thẩm Tử Oanh lộ vẻ vui mừng, nàng biết Thẩm Nhược là kẻ ngốc, nhưng chưa kịp nàng nói thêm gì, liền nghe Thẩm Nhược nói tiếp.

"Phiền Cố tú tài giúp viết cho một tờ giấy nợ, ta nhiều nhất thư thả bảy ngày, dù sao trong nhà thêm một miệng ăn, chỗ cần dùng tiền bạc nhiều lắm."

Cố Duẫn gật đầu, bảo người bên cạnh chạy về lấy giấy bút tới.

Mọi người xung quanh phát hiện, chỉ cần không mắng con hắn, Thẩm Nhược vẫn khá dễ nói chuyện! Nói thư thả là thư thả.

"Bảy ngày quá ngắn!" Thẩm Tử Oanh vốn định kéo dài được bao lâu thì kéo, nếu viết giấy nợ thì bốn lượng bạc đó thật sự là đi không trở lại.

"Ta nhớ không nhầm thì nhà tiểu thúc có nuôi hai con dê và rất nhiều gà vịt phải không? Hay là thế này, bốn lượng bạc này lấy dê và gà vịt để trừ. Cứ dùng giá ở trấn trên mà tính, thế nào?" Thẩm Nhược nói.

Chỉ cần không phải nàng bỏ tiền ra, Thẩm Tử Oanh thế nào cũng được, nàng đồng ý ngay.

Thẩm Nhược này quả nhiên vẫn là ngốc, mấy thứ súc vật hôi hám này mà đổi được bạc trắng, cũng chỉ có hắn nghĩ ra. Quả nhiên chỉ là một kẻ chân đất ở nông thôn.

Bốn lượng bạc cũng chính là 4000 đồng tiền, một xâu tiền là một trăm đồng. Hiện tại chỉ cần là vật còn sống có thể ăn, giá cả đều không rẻ.

"Nhà ta có con dê cái đang có thai, giá đắt hơn chút, phải một lượng rưỡi!" Thẩm Tử Oanh nói.

Thôn trưởng nhíu mày nói: "Không có chuyện đó, ở trấn trên một con dê cái có thai cũng chỉ một lượng bạc, ngươi mở miệng đòi một lượng rưỡi?"

"Cứ phải một lượng rưỡi!" Thẩm Tử Oanh hét lên.

Khóe miệng Thẩm Nhược nhếch lên cười lạnh, hắn thản nhiên nói: "Vậy thôi vậy, vẫn là trả bằng tiền đi."

"Không được!" Thẩm Tử Oanh nghẹn họng.

"Ngươi cái này không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc muốn thế nào?" Thẩm Phong tính tình nóng nảy, hắn buột miệng nói.

Những người xung quanh cũng nhao nhao nói: "Đúng vậy, nhiều người như vậy còn đang nhìn đây, nhà ngươi rốt cuộc muốn bồi đồ vật hay bồi tiền?"

Thẩm Tử Oanh tức đến dậm chân, hận không thể bảo bọn ngươi đừng đứng đây nữa! Nên đi thì đi đi! Đám nữ nhân thích xem náo nhiệt này thật là phiền chết đi được!

"Được thôi!" Thẩm Tử Oanh nghiến răng nói: "Một lượng thì một lượng!"

"Dương đực cũng tính một lượng bạc, gà mái một xâu tiền một con, gà trống nửa xâu tiền, vịt con nửa xâu tiền." Thôn trưởng không biết lấy cái bàn tính từ đâu ra, bắt đầu gẩy.

"Ngươi bồi cho Thẩm Nhược một con dê đực, một con dê cái, mười con gà mái, mười con gà trống, mười con vịt con."

Thẩm Tử Oanh đồng ý ngay: "Được!"

Lúc này người đi lấy giấy bút đã trở lại, Cố Duẫn nhận lấy, đứng trước bàn, mu bàn tay trái đặt sau lưng, thân trên hơi cúi, bắt đầu viết giấy chứng nhận.

"Nay có ước định... Thẩm Hoành bồi thường cho Thẩm Nhược bốn lượng bạc, lấy súc vật đền, một con dê đực, một con dê cái, mười con gà trống, mười con gà mái, mười con vịt con. Lập chứng này." Cố Duẫn nhanh chóng viết xong ba bản chứng nhận, lẩm bẩm.

Thời buổi này ít người biết chữ, hắn là người có học duy nhất ở đây, nên chỉ có thể để hắn viết.

Thôn trưởng nhận lấy, thổi thổi mực trên giấy, hắn hiểu được một ít, rồi đưa cho các tộc lão xung quanh xem, sau đó nói: "Chúng ta xác nhận không có vấn đề, Thẩm Nhược, Thẩm Tử Oanh, các ngươi ấn dấu tay vào."

Ông ta đặt tờ giấy ngay ngắn trên mặt bàn.

Thẩm Tử Oanh dẫn đầu đi đến bên cạnh Cố Duẫn, cúi người ấn dấu tay, ấn xong còn thẹn thùng liếc nhìn Cố Duẫn hai cái.

Cố Duẫn không hề dao động, trước kia chính là nàng và Thẩm Nhược luôn đuổi theo hắn. Với chuyện này, hắn đã có kinh nghiệm, có thể không phản ứng thì không để ý, có thể trốn thì trốn. Trốn không xong thì coi như không khí.

Chưa đáp lại mà đã bắt đầu theo đuổi không buông, hắn không thể tưởng tượng nếu mình đáp lại thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Huống chi... Hắn đã có người trong mộng.

Thẩm Nhược qua ấn dấu tay, cầm lấy bản của mình, một bản Thẩm Tử Oanh giữ, bản cuối cùng thôn trưởng cầm.

Chuyện này coi như kết thúc.

Thẩm Phong quay người đi đến chuồng gà nhà Thẩm Hoành bắt gà, mấy thím xung quanh xem náo nhiệt cũng đến giúp.

Thẩm Tử Oanh cũng đi theo xem, sợ người khác trộm nên muốn lấy nhiều thêm mấy con.

Đám đông ồn ào mang theo gà vịt đi về nhà Thẩm Đại Sơn.

Thẩm Nhược đi ở cuối cùng, tay cầm cành trúc quơ hai con dê, vừa đi vừa vỗ xuống đất.

Thẩm Phong tay trái tay phải túm hai con vịt con, vẫn còn tức giận bất bình: "Ta thấy cái mặt kia... Thật là xui xẻo, ngày mai ta đi hái ít lá bưởi, giải đen."

"Ừ." Khóe miệng Thẩm Nhược nhếch lên, đáp.

Mắt hắn sáng lên, nhìn con dê cái bụng lớn phía trước, tâm tình rất tốt.

Cái bụng to thế kia chắc không quá hai ngày nữa là đẻ, đến lúc đó Tiểu Hoành Thánh nhà hắn cũng có sữa uống rồi!

Lưu Phân Phương trốn vào phòng nên hoàn toàn không biết cô nàng khuê nữ đã cho nàng một bất ngờ lớn như vậy!

Đến khi biết hơn nửa số gà vịt trong nhà bị mang đi, nàng tức giận đến suýt ngất!

Đám gà vịt đó là nàng ngày ngày hầu hạ, nuôi mấy tháng mới lớn thế kia! Con nào con nấy béo núc ních, đem ra chợ trấn bán cũng được mấy lượng bạc, chưa kể mấy con gà mái còn đẻ trứng nữa chứ!

Thẩm Tử Oanh lại cảm thấy đám gà vịt hôi hám này bị mang đi, không khí trong nhà tươi mát hơn hẳn. Như vậy mới có ích cho việc làm đẹp dưỡng nhan của nàng chứ.

"Mẹ, con có nhiều cách kiếm tiền lắm, đừng đau lòng." Thẩm Tử Oanh trấn an.

Dạo gần đây có thể ăn thịt thường xuyên là nhờ cô nàng kiếm được dược liệu đem bán được giá, trong nhà mới có thêm chút tiền dư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play