Thẩm Nhược nghĩ: Sao ta lại buột miệng khen Tiểu Hoành Thánh thế này?
Cố Duẫn lại nghĩ: Hắn xem ta là trẻ con chắc?
Thẩm Nhược hơi xấu hổ, ho khẽ hai tiếng, ngậm miệng không nói gì, chỉ lặp lại động tác múc canh gà.
Cố Duẫn nhìn nốt ruồi nhỏ trên gò má hắn, không hiểu sao thấy quen mắt, như đã gặp trong mơ.
"Được rồi, ta mai lại đến thăm, ngươi dưỡng thương cho tốt." Thẩm Nhược đút xong canh gà đứng dậy định đi.
Cố Duẫn đột nhiên muốn giữ vạt áo hắn lại, làm động đến vết thương, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Thẩm Nhược hốt hoảng nhìn hắn: "Ngươi lại làm gì đấy? Ta đi gọi Lưu đại phu đến xem cho ngươi."
"Không cần, ta biết chừng mực." Cố Duẫn nói.
"Ngươi biết cái gì mà biết! Đã bảo đừng động rồi còn cứ thế, ta thấy ngươi đứng bên cửa sổ là sao? Còn cả vừa nãy nữa. Có phải ngươi không muốn thương mau lành không?" Thẩm Nhược tức giận.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play