Hoàng Tiến phì phò thở ra, không để ý đến hạng người đó. Vô dụng thì hắn dĩ nhiên không cần tốn tiền thuê. Nhắc đến đây, hắn lại nghĩ đến ngoài người này ra, hắn còn nuôi hai kẻ vô dụng khác, chi bằng đuổi hết cho xong.
"Lão Kim, ngươi đi gọi Thẩm Hoành và Thẩm Phú Quý phụ tử đến đây, đuổi hai người này cho ta." Hoàng Tiến ngón tay gõ lên mặt bàn sơn đỏ, nhắm mắt nói.
"Hai người bọn họ?" Lão Kim hơi do dự. Thẩm Phú Quý cưới khuê nữ nhà hắn, coi như con rể. Hắn có thể vào "Kim Châu" cũng là nhờ quan hệ của Lão Kim. Không ngờ Hoàng lão bản ngay cả mặt mũi cũng không nể nang chút nào.
"Sao? Ngươi có ý kiến?" Hoàng Tiến nhàn nhạt hỏi.
"Không dám... Chỉ là Thẩm gia hai cha con chẳng phải cũng đưa ra không ít ý tưởng cho tặng phẩm của chúng ta sao? Cứ vậy mà đuổi họ, chẳng phải sẽ không tìm được người làm sao?" Lão Kim nói.
"Hừ, những thứ họ nghĩ ra có được một phần tốt của 'Niệm Bảo' không?" Hoàng Tiến hung hăng liếc mắt, nói với Lão Kim: "Ngươi làm chưởng quầy cho ta bao nhiêu năm rồi?"
Lão Kim mồ hôi rịn trên trán, không dám giơ tay lau: "Đã hơn 10 năm rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT