Lưu đại phu gật đầu không ngừng, hắn là đại phu nên rất cẩn trọng, thường xuyên sơ ý là bị bệnh nhân lây nhiễm ngay, nên bản thân cũng thường xuyên tự kê đơn thuốc, phòng ngừa cảm mạo, còn có cường thân kiện thể.
Người ta nói "Thầy thuốc không tự chữa bệnh" cũng có lý, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh. Hơn nữa hắn cũng không phải người hoàn toàn nghe theo lời người xưa, nếu không thì đã không có ý định tìm một tiểu ca nhi đến kế thừa y bát.
Có khẩu trang này thì an toàn hơn chút, Lưu đại phu cảm kích, bảo Thẩm Nhược gửi lời hỏi thăm đến nương hắn.
Đến "Trân bảo cư" thì khách không nhiều lắm, phần lớn đều đi ăn cơm trưa, Thẩm Phong và Tiểu Tùng mới được nghỉ tay.
Thẩm Nhược và Cố Duẫn trở về, bốn người liền kê một cái bàn tre đơn sơ rồi tùy ý ăn trưa.
Hộp đựng thức ăn đã được Thẩm Nhược xử lý, còn bọc thêm áo bông cũ, đến trưa mở ra đồ ăn và cơm vẫn còn hơi ấm, ăn vào mùa thu cũng dễ chịu. Nhưng đến mùa đông thì chắc chắn không được, dù có bọc kỹ đến đâu thì cũng lạnh ngắt.
"A huynh, hôm nay từ thu quán trở về phải trả xe bò lại cho Thẩm đại ca." Thẩm Nhược nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT