Tiểu Hoành Thánh: "Nha... Nha nha."
Liễu Lan Hương lập tức bật cười vì câu trả lời của hắn, không nhịn được đưa tay ra: "Nhược Ca Nhi, ngươi mỏi tay rồi phải không? Để ta bế hắn một lát."
"Được." Tiểu tử tuy không nặng lắm nhưng bế lâu cũng mỏi tay, Thẩm Nhược đưa đứa bé cho nàng.
Thẩm Nhược phát hiện, Tiểu Hoành Thánh đặc biệt thích nghe người lớn nói chuyện, thường thường còn đáp lại vài tiếng, giống như đang đối thoại với ai vậy.
Người ta nói chuyện nhiều với nhãi con sẽ giúp nó sớm biết nói, nên người trong nhà cứ hễ đối diện với tiểu nhãi con là biến thành cái máy lảm nhảm, nói đủ thứ chuyện. Mà Tiểu Hoành Thánh cũng thích như vậy, hay bị chọc cười, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm, như thể hiểu hết mọi điều.
Nhưng có lẽ chỉ là như vậy thôi, nhãi con còn quá nhỏ, chắc chỉ hiểu được tên nhũ danh của mình với A Cha A Phụ thôi.
"Tiểu Hoành Thánh có vẻ nặng hơn rồi đấy." Liễu Lan Hương cười ha hả nói, liên tục khen béo tốt, thật tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play