Thẩm Nhược bật cười, xoa đầu Nhị Cẩu: "Thế là đại Hổ nói sai rồi."

"Nhị Cẩu nhà ta giỏi quá, đã biết giúp tiểu thúc việc rồi." Liễu Sam khen ngợi.

Nhị Cẩu trong lòng tự hào lắm, trịnh trọng gật đầu: "Con đi ra sân phơi lúa báo ngay đây, sắp đến phiên thứ năm rồi."

Hắn chưa học đếm số, nhưng trí nhớ trẻ con rất tốt, Thẩm Nhược nói xong hắn lặp lại mấy lần là nhớ, rồi giơ chân chạy ra ngoài.

Khi Nhị Cẩu chạy đến sân phơi lúa, vừa lúc có một chiếc xe bò đi ngang qua mà hắn không để ý, hai tay giơ lên miệng hét lớn: "Sắp đến phiên thứ năm rồi, nhớ đến nha."

Mấy thím xung quanh đang tán gẫu, nghe Nhị Cẩu gọi thì không hiểu gì cả, cái gì mà đến phiên thứ năm?

Nhưng không ai hỏi Nhị Cẩu nghĩa là gì, cho là trẻ con đang chơi đùa, chỉ có người biết chuyện lập tức đi báo tin, tiện thể tính xem khi nào đến phiên mình.

Chiếc xe bò đi ngang qua chở hai lão nhân phong trần mệt mỏi, người nam mặc áo vải bông xám nói: "Hình như vừa nghe thấy tiếng thằng bé Thẩm Phong?"

"Đâu ra, lão nhân lãng tai rồi!" Lão phụ nhân quấn khăn trên đầu ôm tay đáp lời, trên xe bò chở nhiều đồ, lão phụ nhân luôn nhìn phía sau, sợ đồ đạc rơi đổ.

Xe bò chậm rãi tiến vào nhà Thẩm Hoành, dừng lại.

Nhà Thẩm Hoành hôm nay cũng náo nhiệt, bà mối Thu sáng sớm đã đến làm mối cho Thẩm Tử Oanh.

Thẩm Tử Oanh năm nay đã 19 tuổi, người nhà Thẩm Hoành mắt cao, chê bai hết đám trai làng, việc hôn sự đã kéo dài mấy năm. 19 tuổi mà chưa lấy chồng cũng hiếm thấy, cứ kéo dài nữa thì thật sự thành gái ế.

Nàng cùng Lưu Phân Phương ngồi ở nhà chính nói chuyện: "Này Lưu truân tiểu tử là người trong thôn nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi cũng coi như hiểu rõ hắn, nếu Oanh tỷ nhi gả qua đó khẳng định còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ ngươi, đúng không?"

Lưu Phân Phương miễn cưỡng cười, nàng đang tính chuyện gả khuê nữ nhà mình lên trấn trên, cái Lưu truân nhỏ xíu kia nàng chướng mắt.

Nhưng cũng không muốn đắc tội bà mối Thu, đây là bà mối duy nhất trong thôn, sau này nếu có tiểu tử trên trấn để ý khuê nữ nhà mình còn cần bà mối Thu giúp đỡ làm mai.

Đang định nói chuyện thì Thẩm Tử Oanh trốn ở hành lang nghe lén liền bật thốt lên: "Ta không gả!"

Nàng trọng sinh trở về, số phận tốt như vậy, sao có thể gả cho một kẻ chân đất trong thôn?

Hơn nữa, nàng đời trước đã biết Cố Duẫn không giống những người ở nông thôn, hắn có thể một đường thi đỗ đến kinh thành! Nàng nhất định phải gả cho Cố Duẫn, tương lai sẽ là phu nhân cử nhân, ai thấy mà không nịnh bợ?

Bà mối Thu nhíu mày, chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, con cái không được phép nghe lén.

Oanh tỷ nhi trước kia nhìn rất hiểu chuyện,, có chuyện gì đều sẽ đi theo giúp đỡ. Lúc này sao lại không hiểu chuyện như vậy?

"Này..." Bà mối Thu có chút mất mặt.

Lưu Phân Phương trừng mắt nhìn Thẩm Tử Oanh một cái, lời này nàng nói thì được, Thẩm Tử Oanh nói ra sẽ khiến người khác cảm thấy vô giáo dục.

"Oanh tỷ nhi, con về phòng đi!"

Thẩm Tử Oanh hoàn toàn không cảm thấy mình làm sai, nghĩ đến Thẩm Cúc Thu lại đi tìm một tiểu tử Lưu truân đến mai mối cho mình, tựa như chịu vũ nhục, chẳng lẽ nàng Thẩm Tử Oanh chỉ xứng đôi với kẻ chân đất ở nông thôn sao?!

Thẩm Tử Oanh càng nghĩ càng giận, khăn trong tay sắp bị nắm rách.

Nàng trọng sinh trở về sau cố ý tìm mọi cơ hội để tĩnh dưỡng, bảo dưỡng da, cẩn thận trang điểm. Vết bầm tím do té ngã trước kia được nàng siêng năng dùng trứng gà lăn nên đã sớm tan hết.

Gần đây nàng ra ngoài, đám nam nhân trong thôn đều nhìn không chớp mắt, khiến lòng hư vinh của nàng bành trướng đến cực độ.

Nàng nghĩ nàng đẹp như vậy, sớm muộn gì có một ngày có thể mê đảo Cố Duẫn!

Chỉ có Thẩm Nhược... Ngày đó trên xe bò còn giở thủ đoạn. Một người sinh con rồi mà còn không biết liêm sỉ.

Thẩm Tử Oanh nghĩ đến Thẩm Nhược là tức, nhưng mỗi khi nhớ tới hắn ta đã sinh con, trong lòng lại thấy hả hê.

"Bà mối Thu, bà về đi. Sau này nếu ta có người ái mộ sẽ nhờ bà giúp đỡ." Thẩm Tử Oanh cầm mấy đồng tiền nhét vào tay bà, Cười Cười nói.

Khó mà nói rõ ràng quá, như vậy sẽ ảnh hưởng đến khuê danh của nàng, nên Thẩm Tử Oanh chỉ có thể kín đáo nhắc nhở vài câu.

Thẩm Cúc Thu làm việc chỉ xem tiền, Thẩm Tử Oanh cũng tin rằng có tiền có thể sai khiến quỷ thần, lúc này bà mối Thu nhận tiền thì sắc mặt tươi tỉnh hơn nhiều.

Cũng không nói chuyện với Lưu Phân Phương đang mặt mày nhăn nhó, bà nói với Thẩm Tử Oanh: "Được, vậy ta đi sáu dặm truân trả lại kia tiểu tử, kia tiểu tử sao xứng với Oanh tỷ nhi."

Thẩm Cúc Thu đã sớm luyện được tài ăn nói khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu không thì sao có thể làm bà mối. Bà lại khen Thẩm Tử Oanh vài câu, khen nàng như tiên nữ mới thôi.

"Được rồi, nếu không có việc gì thì ngươi đi đi." Lưu Phân Phương bắt đầu đuổi người, những người đến nhà nàng đều muốn tiền, còn tay của Oanh tỷ nhi lại buông lỏng, mỗi lần đưa tiền ra ngoài là nàng lại đau lòng một lần, thật muốn đem tiền trong tay con bé nắm hết vào tay mình!

Thẩm Cúc Thu vừa đi chưa được bao lâu, cửa lại bị gõ vang.

Từng tiếng một, động tác còn đặc biệt mạnh.

Lưu Phân Phương cho rằng nàng ta quay lại, tức giận hô: "Gõ, gõ cái gì mà gõ, gõ hỏng rồi ngươi đền à!"

Nàng vừa mở cửa ra, vẻ mặt tức giận liền cứng đờ, ngay lập tức biểu diễn một màn biến sắc mặt ngoạn mục.

Nàng cười nói: "Ôi chao, cha mẹ chồng đã về rồi ạ? Đi xe đường dài chắc mệt lắm phải không, con với Oanh tỷ nhi đã chờ sẵn rồi đây ạ."

Nàng và mẹ chồng đều là người Lưu truân, có chút quan hệ họ hàng xa, nàng phải gọi là biểu cô. Vì đều hiểu rõ gốc gác, nếu không phải nhờ quan hệ họ hàng, cũng chẳng đến lượt nàng gả cho Thẩm Hoành.

Cho nên Lưu Phân Phương đối với mẹ chồng vô cùng nịnh bợ.

"Vừa nãy sao? Ai làm con giận à?" Lưu Xuân Hoa vừa xuống xe dọn đồ, vừa hỏi.

Lưu Phân Phương thở dài một hơi, nói: "Để lát nữa con kể cho cha mẹ nghe, giờ thì giúp con mang đồ vào nhà đã."

"Được." Lưu Xuân Hoa và Thẩm Ngưu Sơn bôn ba lâu ngày trở về đã sớm mệt mỏi, nghe nàng nói vậy, liền bỏ đồ xuống để Lưu Phân Phương dọn. Hai người lập tức vào nhà chính ngồi nghỉ.

Thẩm Tử Oanh nghe thấy tiếng cũng lập tức đi ra, ngọt ngào gọi: "Ông nội, bà nội."

"Mới có nửa tháng không gặp, Oanh tỷ nhi đã trổ mã càng thêm xinh xắn rồi." Lưu Xuân Hoa uống một ngụm nước trà, cười khen.

Thẩm Tử Oanh vốn đã rất tự tin về dung mạo của mình, nghe vậy càng tin rằng sau thời gian dưỡng da này, chắc chắn sẽ trở nên xinh đẹp hơn.

"Bà nội đi lâu quá, sao giờ mới về ạ?" Thẩm Tử Oanh lộ vẻ tủi thân, giọng có chút oán trách.

Lưu Xuân Hoa nói: "Bên Lưu truân ít người, nhà ta thuê người gặt lúa gấp, bên đó lại không có, nên bận rộn hơn nửa tháng."

Nhà mẹ đẻ của nàng ít người lớn, lại sinh nhiều con, đồng ruộng cũng nhiều, chỉ dựa vào hai người em trai gặt lúa thì không xuể.

"Có điều ta đi giúp hơn nửa tháng cũng mang về được hơn nửa thạch lương thực đấy nhé!" Lưu Xuân Hoa cười đến mặt đầy nếp nhăn, số này có thể bán được không ít tiền đấy!

Lưu Phân Phương dọn đồ mệt chết đi sống lại, nàng ở bên ngoài nhìn vào, trong lòng tức muốn nổ tung.

Nhưng cũng không tiện sai bảo cha mẹ chồng làm việc, nàng hô: "Oanh tỷ nhi ra đây giúp mẹ! Một mình mẹ dọn không xuể."

"Mẹ kêu A Quý đi mà! Hắn đang ở trong phòng đấy." Thẩm Tử Oanh không muốn dọn đồ nặng như vậy, trực tiếp từ chối mẹ.

Lưu Phân Phương càng tức, nếu Thẩm Phú Quý mà đáng tin thì nàng đã gọi hắn rồi, còn đến nỗi phải gọi Thẩm Tử Oanh sao!

Lưu Xuân Hoa uống nước xong giải khát, lúc này mới có thời gian xem xét sự thay đổi trong nhà.

Hình như so với trước khi bà đi thì có thêm không ít đồ đạc, nhìn cũng có chút dáng vẻ nhà ở thành trấn.

Bà trong lòng rất hài lòng, lại khen thêm vài câu.

Trước đây trong nhà nuôi một đám gà vịt và dê bò, lúc nào cũng ồn ào, giờ trở về lại không nghe thấy gì, bà còn có chút không quen.

"Ta ra ngoài xem gà vịt thế nào."

Thẩm Tử Oanh chỉ chờ bà nói câu này, lúc này không cản, chỉ làm bộ sắp khóc.

Lưu Xuân Hoa đi vào hậu viện liền phát hiện gà vịt thiếu rất nhiều, số còn lại thì ủ rũ, nép mình vào chỗ râm mát, chẳng buồn kêu.

"Này này này! Chuyện gì thế này! Gà vịt nhà ta đâu?" Nàng hoảng hốt la lên, đám gà vịt này đều do nàng cùng Lưu Phân Phương nuôi nấng, là tâm huyết của nàng đó!

Nàng định xông vào nhà chính chất vấn Thẩm Tử Oanh và Lưu Phân Phương, nhưng vừa vào cửa đã thấy Thẩm Tử Oanh khóc sướt mướt.

Nàng cố gắng bình tĩnh lại, hỏi: "Oanh tỷ nhi, nhà ta bị trộm à? Sao gà vịt lại thiếu nhiều thế?"

Thẩm Tử Oanh sụt sịt, ấm ức nói: "Không phải, không phải trộm. Chuyện này phải trách ca nhi nhà đại bá gia. Mấy hôm trước hắn trở dạ suýt chút nữa không qua khỏi, ta bảo a huynh đi trấn trên đặt một cỗ quan tài, vì nghĩ đại bá gia nghèo không lo nổi tiền. Ta cũng chỉ là quan tâm thôi. Nếu Thẩm Nhược qua khỏi, ta đương nhiên sẽ không đem quan tài đưa đi! Ai ngờ lòng tốt của ta bị coi như lòng lang dạ thú, hắn nói ta trù ẻo hắn, còn đòi tiền nhà ta!"

"Thẩm Nhược này quá đáng thật! Đến đồ của tiểu thúc gia cũng đòi!" Lưu Xuân Hoa lập tức nổi giận, nàng vốn đã không ưa gì ca nhi nhà Thẩm Đại Sơn.

Một chút dáng vẻ ca nhi cũng không có, còn không biết xấu hổ chạy theo sau lưng nam nhân, sau còn gây ra chuyện chửa hoang, mất mặt đến tận Lưu truân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play