Sau này Chu Lan già rồi, Thẩm Phong và Thẩm Nhược chắc chắn sẽ đối đãi với Chu Lan như cha mẹ ruột, hết lòng báo hiếu.
"Lan tỷ, sau này hai nhà chúng ta qua lại nhiều hơn nhé." Lý Thiện Đào chủ động bày tỏ thiện ý với Chu Lan. Chu Lan lớn hơn nàng 2 tuổi, nên nàng gọi tỷ luôn.
Chu Lan gật đầu lia lịa, nắm chặt tay Thẩm Nhược không buông, "Ta còn sợ mọi người nghĩ ta muốn trèo cao, thấy nhà các ngươi sắp phát đạt, ta mới đến nhận thân..."
Nàng có chút ngượng ngùng, cảm thấy nhà mình chiếm tiện nghi quá lớn.
"Mẹ nuôi, chúng ta là người một nhà rồi," Thẩm Nhược khẽ cong môi, nói tiếp: "Đừng khách sáo thế, cái gì mà trèo cao chứ? Cha ta là địa chủ hay viên ngoại đâu?"
Nghe vậy, mọi người không nhịn được bật cười. Đúng vậy, Chu Lan nghĩ nhiều rồi, toàn là nông dân thì làm gì có chuyện trèo cao?
Thẩm Đại Sơn cũng lên tiếng: "Trước đây Phong ca và Lãng ca tình cảm tốt, người lớn hai nhà tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng bọn trẻ thân nhau. Ngươi và Nhược ca nhi cũng hợp, luôn giúp đỡ nhau. Ta thấy đây là Trời Cao se duyên đó."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play