"Được thôi." Thẩm Phong cười ha ha, trước kia bị thương chân, cái này không ăn được, cái kia không ăn được, hôm nay lại được ăn món hợp khẩu vị, còn uống chút rượu, lại được cùng người nhà đi chơi, tâm tình vui sướng khôn tả.
Liễu Sam không khuyên hắn ăn ít đi, thấy hắn từ khi bị thương đến giờ mới vui vẻ như vậy, nàng cũng vui lây.
Lam Phàm dựa vào thành xe đẩy, trong lòng là Nhị Cẩu đã chơi mệt ngủ thiếp đi, hắn chậm rãi nói: "Nhược Ca Nhi có tay nghề này, dù không làm mấy việc kia, chỉ bán đồ ăn thôi cũng kiếm được bộn tiền, rồi lên trấn trên lập nghiệp ấy chứ."
Hắn nghĩ vậy liền nói thẳng ra.
Thẩm Nhược nghe vậy khẽ mỉm cười, bán đồ ăn đúng là kiếm được tiền, hơn nữa lại là kiểu "mưa dầm thấm lâu", nhưng việc đó phải do hắn và người nhà cùng làm. Nếu ôm đồm quá nhiều việc, còn phải bồi dưỡng học trò, nếu học trò tốt thì đỡ đần được nhiều, nhưng nếu học trò bị người khác dụ dỗ, đem tay nghề học được dạy cho người khác, hoặc dứt khoát mở bếp riêng, thì Thẩm Nhược tức chết mất.
Vĩnh viễn đừng nên tin tưởng hoàn toàn người ngoài, trừ người nhà, ái nhân, bạn bè mà hắn tin tưởng.
Cách duy nhất là người nhà tự làm, hoàn toàn tránh được nguy hiểm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play