"Ừm, trên đời thiếu gì cỏ thơm, hà tất cứ phải yêu đơn phương một cành hoa." Lam Phàm nheo đôi mắt cáo lại, cười cợt nhả, "Ngươi đẹp trai như vậy, người theo đuổi đầy đường. Có muốn ta làm mối cho ngươi không?"
Thẩm Nhược ngước mắt nhìn bảng hiệu trong Cửa hàng, là "Lan San châu báu" không sai, không phải cái "Bà mối quán" nào cả.
"Ngươi mà nhiều chuyện như vậy, chắc là biết ta đã sinh con rồi chứ?"
Lam Phàm kinh ngạc đến nỗi đánh rơi cả quạt, hắn! Vừa nói!! Cái gì!?
"Cái... Cái này thì ta thật không biết." Lam Phàm lắp bắp nói.
Thẩm Nhược tiếp tục: "Đa Tạ hảo ý, có điều không cần. Ta hiện tại chưa có ý định tìm cha kế cho Nhãi Con nhà ta."
Lam Phàm đánh giá hắn, nhìn thế nào cũng không giống người đã sinh con. Nhưng chủ đề đã đi quá xa, hắn vừa nãy đã đứng ngoài Cửa hàng nghe ngóng hồi lâu, rất hứng thú với cái phương pháp mà Thẩm Nhược nói có thể giúp việc làm ăn của nhà hắn tốt hơn, thậm chí vượt qua cả "Kim Châu".
Ai mà không biết "Lan San" với "Kim Châu" đã đánh nhau hơn 2 năm nay, ngươi ra kiểu gì mới, ta nhất định phải hơn ngươi một bậc, nhất định phải đè bẹp đối phương mới thôi! Lam Phàm nhớ lại lão nhân khó chơi của "Kim Châu", đầu hắn liền to ra gấp đôi.
Đôi khi hắn cũng muốn thuận theo dòng nước, nhưng "Kim Châu" sẽ điên cuồng khiêu khích, thương nhân thì chỉ nghĩ đến lợi nhuận, hoặc là gió đông át gió tây, hoặc là gió tây đè gió đông. Dù thế nào, hắn cũng muốn làm cho thành công để người nhà nhìn thấy, ít nhất cũng không thể ra Tây Bắc uống gió lạnh!
Lam Phàm thu lại nụ cười thiếu đứng đắn, nói: "Thẩm tiểu ca nhi, cái phương pháp ngươi nói ta rất hứng thú, chúng ta lên lầu nói chuyện."
Ở trên nhã gian lầu 2 đã ngồi xong, A Phú bưng nước trà lên, trong phòng trà hương Mờ mịt. Ngồi dựa vào cửa sổ Hoa, ánh mặt trời rực rỡ bị song cửa sổ chia nhỏ, rơi trên người Thẩm Nhược làm mờ đi bộ quần áo vải bố quê mùa thô ráp, lộ ra một tia khí chất quý nhân.
A Phú suýt chút nữa làm đổ nước trà, hắn làm tiểu nhị hơn 4 năm rồi mà chưa từng gặp ai như vậy, mặc quần áo vải bố vào tiệm châu báu mà vẫn bình tĩnh không hề e dè. Nếu hắn biết trước khi Thẩm Nhược xuyên đến, mấy cái tiệm vàng như Châu x Phúc, Châu x Sinh mọc đầy đường, hắn đã sớm thấy au rồi, A Phú cũng sẽ không có loại cảm khái này.
Hơn nữa đến gần nhìn mới phát hiện tiểu ca nhi nhà quê này lớn lên thật là đẹp mắt!
Bị công tử nhà mình bắt ép phải xin lỗi người ta, trong lòng hắn vốn còn có chút không phục, nhưng hiện tại lại có chút lắp bắp: "Kia, cái kia, thực xin lỗi a, vừa nãy tiểu nhị có mắt không tròng, mạo phạm."
Thẩm Nhược ừ một tiếng, khinh thường ai cũng không thể khinh thường nông dân! Tuy rằng hắn không thể xem như nông dân làm ruộng, nhưng trong xương cốt hắn chảy dòng máu nông dân, một cảm giác tự hào đột nhiên sinh ra!
A Phú đầy mặt kính sợ, sau khi dâng trà thì lặng lẽ lui ra ngoài.
Lam Phàm cầm chén trà nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nói: "Bây giờ có thể nói cho ta cái phương pháp kia được chưa?"
"Không vội, ta cho ngươi xem hai thứ đã." Thẩm Nhược úp mở.
"Lam công tử chắc hẳn đã thấy không ít thêu phẩm tinh xảo, mắt nhìn tự nhiên cũng rất cao." Thẩm Nhược trước tiên là thổi một tràng gió cầu vồng, sau đó mới lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay đã gấp gọn, "Ta có hai món thêu, không đủ tinh xảo, nhưng hơn ở chỗ độc đáo."
"Ồ?" Lam Phàm bị hắn nói khơi gợi hứng thú.
Hắn nhìn kỹ rồi nói: "Khăn tay vải bông ư? Thứ này bán không được giá cao đâu, hàng thêu tinh xảo phải dùng tơ lụa, gấm vóc mới quý."
"Đúng là vậy, nhưng thêu thùa trên tơ lụa, gấm vóc tốn rất nhiều thời gian, mà lại không bền. Khăn tay của ta lại rất bền, màu sắc cũng không đến nỗi tệ." Thẩm Nhược biết ngay vị thiếu gia mặc vàng đeo bạc này sẽ không để ý đến đồ thêu bằng vải bông, nhưng hắn cần phải khiến vị Lam thiếu gia này thay đổi suy nghĩ.
Vải bông là chất liệu may mặc phổ biến và thoải mái nhất thế kỷ 21, đã được thời gian kiểm chứng. Dù công nghiệp dệt vải bông thời này chưa hoàn thiện, so với vải bông hiện đại có lẽ chỉ kém một chút về khả năng thấm hút mồ hôi.
"Ngươi cứ xem đi." Thẩm Nhược đặt khăn tay lên bàn thấp giữa giường La Hán.
Lam Phàm có vẻ không mấy để tâm. Ngay khi hắn cầm chiếc khăn tay vải bông lên, Lam Phàm đã mất hứng thú.
Hắn lơ đãng nhìn qua, ngay lập tức bị con cá chép màu vàng kim đậm nhạt thu hút toàn bộ ánh mắt.
"Đây là... Con cá chép này trông rất phú quý." Lam Phàm cầm lên xem kỹ, âm thầm gật đầu.
Vừa rồi hắn không nhìn kỹ, giờ lại có chút mong chờ chiếc khăn tay còn lại.
Khi cầm chiếc khăn tay thứ hai lên, hắn mới phát hiện nó được thêu theo kiểu dán vải, bên trong nhồi bông, hình bàn chân mèo với hoa mai.
Nền vải bố trắng cùng lớp bông mềm mại khiến một nam nhân như hắn cũng không nhịn được mà bóp nhẹ vài cái.
"Thiết kế này thật xảo diệu, ai nghĩ ra vậy? Ta mua!" Mắt Lam Phàm sáng lên, dù không liên quan đến việc buôn bán của gia đình hắn, nhưng hắn đã nhìn thấy cơ hội kinh doanh từ món đồ này.
Hắn từng thấy vô số châu báu khí cụ, thứ tốt gì mà chưa từng thấy chứ? Nhưng khăn tay nhồi bông để nắn bóp thế này thì hắn mới thấy lần đầu, trông đáng yêu, bóp lại thoải mái, hắn có chút thích không buông tay.
Thoải mái là phải, dù sao đồ chơi giải tỏa áp lực rất thịnh hành ở thế kỷ 21, các loại thú nhồi bông chậm đàn hồi, có thể nắn bóp được giới trẻ vô cùng yêu thích. Ở thời cổ đại áp lực cuộc sống lớn, lại không có cách giải tỏa nào, loại khăn tay này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng!
Thẩm Nhược thậm chí đã nghĩ kỹ, sau này không chỉ làm khăn tay, hắn còn phải làm thú nhồi bông!
Trước tiên phải làm cho Tiểu Hoàn một đống, để hắn trở thành đứa trẻ khiến ai cũng phải ngưỡng mộ!
"Thiết kế không bán." Thẩm Nhược thản nhiên nói.
"Đây là ngươi làm?" Lam Phàm có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng hiểu, "Ngươi định đặt ở tiệm châu báu nhà ta bán ký gửi?"
"Ban đầu là định như vậy." Thẩm Nhược gật đầu, nhưng hắn đổi giọng, "Nhưng ta nói rồi, có thể giúp việc buôn bán của nhà ngươi tốt hơn, vượt qua 'Kim Châu', nên ta không bán ký gửi, chỉ cần chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."
"Giúp đỡ lẫn nhau thế nào?" Lam Phàm hỏi.
Thẩm Nhược thấy hắn hứng thú, cười nói: "Ngươi giúp ta quảng cáo, ta lấy giá gốc bán khăn tay cho ngươi. Đơn hàng đầu tiên ta sẽ giảm giá 50%."
Thẩm Nhược đã quyết định, hắn không đi theo con đường bình dân.
Đúng như Lý Thiện Đào nói, ở trấn này hầu như không ai bán khăn tay thêu hoa. Người nghèo thì không dùng đến, xé tạm miếng vải rách là xong. Còn nhà nào khá giả hơn chút thì tự thêu lấy, tiếc tiền mua khăn tay làm gì. Vậy nên, những người mua loại khăn tay vừa đẹp vừa không quá hữu dụng này, thực chất là mua tác phẩm nghệ thuật, chỉ có mấy vị tiểu thư, phu nhân giàu có trong trấn mới thích, vì họ không thiếu tiền, lại thích khoe mẽ.
Bởi vậy, bày bán ở tiệm châu báu là hợp lý nhất.
Nhưng hắn không chỉ muốn bán được hàng, mà còn cần tạo dựng nguồn tiêu thụ ổn định, gây dựng danh tiếng.
Việc khăn tay thêu hoa của hắn được bày bán cùng trang sức châu báu sẽ khiến mọi người mặc định đánh đồng, cho rằng khăn tay cũng quý giá như châu báu.
Đây là một thủ đoạn marketing.
Lam Phàm kinh doanh bao năm, chưa từng nghe Thẩm Nhược nói từ "quảng cáo" bao giờ.
Thẩm Nhược vô tình thốt ra từ ngữ hiện đại, nhưng ở thời cổ đại này, thật sự không biết phải diễn tả thế nào. Hắn giải thích: "Đây là một cách tuyên truyền, ý là 'thông báo rộng rãi'."
Trước khi Lam Phàm kịp hỏi "Tuyên truyền là gì?", Thẩm Nhược sợ mọi chuyện thêm rắc rối, vội nói: "Lam công tử có thể mua khăn tay của ta với giá bằng nửa giá gốc, mỗi loại 5 chiếc. Coi như quà tặng cho khách hàng VIP của tiệm. Sau này có thể quy định mức chi tiêu, khách hàng đạt đến mức đó mới được tặng khăn tay, hoặc các sản phẩm thêu khác."
Vật hiếm thì quý, 10 chiếc là con số Thẩm Nhược đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Đây gọi là marketing khan hiếm.
Có người mua châu báu mà không được tặng khăn tay, họ sẽ hỏi, vô hình trung lại giúp tiệm quảng cáo thêm một lần nữa.
Hoặc nếu khăn tay thực sự được yêu thích, có người muốn mua, đó cũng là một đợt quảng cáo miễn phí!
Lam Phàm gật đầu, hiểu ý Thẩm Nhược.
"Khăn tay của ngươi quả thật tinh xảo, nhưng ta không tặng họ cũng sẽ mua, hà tất phải tốn thêm tiền?" Lam Phàm hỏi ngược lại, "Nếu sản xuất hàng loạt, ta nghĩ chắc chắn có thể kiếm được một khoản nhanh chóng."
"Đúng vậy, Lam công tử cũng biết như vậy chỉ kiếm được một khoản nhanh chóng thôi. Phương pháp ta nói có thể mang lại lợi ích lâu dài cho cả ngươi và ta." Thẩm Nhược nở nụ cười tự tin, khóe mắt cong lên: "Ngươi đừng tưởng ta chỉ có hai mẫu thiết kế này chứ?"
Trong đầu hắn vô số thiết kế, họa sĩ cũng luôn sẵn sàng. Dù sao trước khi xuyên vào đây, hắn cũng là một họa sĩ minh họa có tiếng trên mạng xã hội, dù chỉ là nghiệp dư, là sở thích, nhưng hắn thực sự có năng khiếu. Nếu không, sao có thể có hàng chục nghìn người theo dõi và gọi hắn là "thái thái"?
Lúc này Lam Phàm mới nhìn Thẩm Nhược bằng con mắt khác.
Nếu các sản phẩm thêu của Thẩm Nhược luôn được đổi mới, thì châu báu của hắn cũng sẽ tăng giá trị theo, trở thành mối quan hệ cộng sinh. Có người có lẽ vì thích một chiếc khăn tay mà vung tiền mua cả món hàng tồn kho ế ẩm của hắn!
Đôi mắt Lam Phàm sáng lên, như thể nhặt được bảo, nhưng đầu óc thương nhân mách bảo hắn không được vui mừng quá sớm, nếu không dễ bị ép giá.