Buổi chiều mưa to hơn, Lý Bảo Phúc ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác Triệu Trang Sinh muốn rời giường, liền vội vàng siết chặt cánh tay ôm ngang eo hắn, lầm bầm: “Đừng… đừng đi…”
“Không đi, ta không đi đâu.” Triệu Trang Sinh hôn nhẹ lên má y, nghiêng người nằm xuống ôm y vào lòng.
“Ta không lấy vợ… huynh cũng không được lấy.” Lý Bảo Phúc vẫn còn mê man, cả người quấn lấy Triệu Trang Sinh như dây leo, trong lúc lẫn lộn giữa tỉnh và mê vẫn lầm bầm dặn dò. Triệu Trang Sinh vừa vỗ lưng y vừa cười, dịu dàng nói: “Được rồi, không ai lấy vợ hết. Ta là tức phụ của đệ, đệ cũng là tức phụ của ta.”
Khi tỉnh lại đầu vẫn choáng, Lý Bảo Phúc cảm thấy trong miệng đắng nghét, vừa định nhổ ra thì lại bị đầu lưỡi đẩy cho nuốt xuống.
Không biết đã ngủ bao lâu, bên tai lờ mờ nghe thấy có người đang nói chuyện, một bàn tay lạnh lạnh chạm vào trán y, mở mắt ra liền thấy bên giường là Lý thẩm và con trai thứ hai của bà đang sưởi ấm, y khàn giọng hỏi: “Lý thẩm, sao ngươi lại đến đây?”
Ngoài phòng mưa xuân vẫn rả rích, hơi nước ẩm lạnh thấm vào tận xương.
Lý thẩm thấy y tỉnh lại, vội ấn y nằm lại giường, nói: “Bảo Phúc, ngươi sốt suốt cả ngày rồi, ta đến xem ngươi thế nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT