Cuối cùng, tia hoàng hôn mỏng manh cũng bị bóng đêm nuốt chửng. Cánh cửa bị Lý Bảo Phúc khóa chặt lại, Triệu Trang Sinh chỉ kịp xem qua đám tằm một chút qua cửa sổ rồi mới vào phòng.
Trong phòng không đốt đèn, ánh sáng mờ tối. Trên giường, Lý Bảo Phúc nằm nghiêng quay mặt vào tường. Triệu Trang Sinh vén màn chui vào, nằm xuống cạnh hắn. Y định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa bước vào trong màn đã không ngửi thấy mùi ngải thảo, lập tức có mấy con muỗi vo ve bay tới.
Thế là việc trò chuyện đành phải gác lại, trước hết phải xử lý lũ muỗi đã, nếu không thì cả người sẽ đầy nốt muỗi cắn mất.
Tiếng vỗ muỗi vang lên liên tiếp trong màn, vốn dĩ Lý Bảo Phúc đã đang phiền lòng, giờ càng thấy phiền hơn. Lại thêm tiếng muỗi vo ve bên tai, tâm trạng càng thêm rối bời. Cuối cùng hắn kéo chăn trùm kín đầu, cách ly mình với Triệu Trang Sinh.
Một lúc sau, tiếng vỗ muỗi cũng dừng lại. Chiếc chăn lại bị Triệu Trang Sinh lật lên.
“Giận à?” – Giọng Triệu Trang Sinh có chút bất đắc dĩ.
Lý Bảo Phúc nhắm mắt không trả lời. Triệu Trang Sinh nằm nghiêng sau lưng hắn, mượn ánh trăng nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào gáy hắn, nhẹ giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT