Một đêm mưa cuồng gió rít, nồng nhiệt không biết tiêu tan.
Sương đọng trên nhụy mẫu đơn, xương cốt tan chảy khó cử động.
Ôn Hinh thở dốc dựa vào lòng Tứ gia, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, mưa đánh vào cửa sổ, lộp bộp, khiến lòng Ôn Hinh càng thêm bực bội.
“Sao vậy?” Tứ gia thấy Ôn Hinh nhíu mày, tưởng nàng khó chịu ở đâu.
“Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới Cảnh cách cách ở lại Thái Nguyên phủ, không biết bệnh tình thế nào rồi?” Giọng Ôn Hinh còn mang theo dư vị hoan ái, càng thêm vài phần kiều mị.
Tứ gia khẽ nhíu mày: “Đang yên đang lành sao lại nhắc tới nàng?”
Hắn nhớ rõ Ôn Hinh không thích Cảnh thị.
Ôn Hinh trong lòng càng thêm cẩn thận, nửa bĩu môi nói: “Chẳng phải gia tối nay nói chúng ta về sẽ không đi Thái Nguyên phủ sao? Nếu vậy, Cảnh cách cách làm sao bây giờ? Tuy rằng ta không thích Cảnh cách cách, nhưng cũng không thể vì ta mà lỡ chuyện của gia.”
Tứ gia lúc này mới nhớ ra, tối qua hai người nói chuyện, có nhắc đến chuyện hồi kinh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play