Khi Triệu Bảo đến, Tứ gia đã vào cung, Thiện ca nhi cũng được bà vú bế ra sân chơi, qua cửa sổ vẫn có thể thấy nụ cười rạng rỡ của nó, khiến lòng người mềm mại.
“... Người bạn kia của Liễu lang trung nô tài đã tra ra, là người nhà họ La. Nhưng nô tài vô tình phát hiện một việc, phương thuốc không phải bị đánh cắp như lời Liễu lang trung nói, mà là do nhà họ La bán đi.” Triệu Bảo bẩm.
Ôn Hinh nghe đến đó lưng theo bản năng thẳng lên: “Bán đi? Ngươi làm sao biết được?”
“Cách cách, ai mà không có hàng xóm, ai mà không có họ hàng xa bạn cũ, nô tài đi từng nhà âm thầm hỏi thăm. Nghe nói nhà họ La năm đó từng gặp một chuyện khó khăn, lão gia tử nhà họ kê đơn thuốc trị chết người, bị người ta kiện lên nha môn, sau đó không chỉ hiệu thuốc đóng cửa, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn. Để xoay tiền, năm đó nhà họ La đã bán đi mười mấy phương thuốc quý, cái phát hiện trên người ngũ a ca chỉ là một trong số đó.”
Triệu Bảo nghe đến đây cũng có chút thở dài, nhìn cách cách nhíu chặt mày, liền nói thêm: “Nô tài đã sai người tiếp tục điều tra xem phương thuốc này bán cho ai, trải qua thời gian dài truy tìm mới biết phương thuốc năm đó là một nhà họ Hàn mua. Chỉ là hiện giờ nhà họ Hàn đã chuyển đi từ lâu, nô tài vô dụng vẫn chưa tìm được người.”
Ôn Hinh nắm được trọng điểm: “Vậy có nghĩa là trước kia Liễu Thành Hiển nói phương thuốc nhà họ La bị đánh cắp là nói dối?”
“Đúng vậy.” Triệu Bảo nhắc đến chuyện này cũng có chút nghiến răng: “Nô tài hiện tại cũng không thể xác định Liễu lang trung là bị che giấu hay là cảm kích không báo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play