Nhưng mà điều Ôn Hinh lo lắng đã không xảy ra, Tứ gia không hề truy hỏi gì, chỉ nói: “Người bị kinh hãi sinh bệnh, năm nay là không đến được kinh thành, e là phải đợi năm sau, bất quá đại cục Tây Tạng đã không còn liên quan đến hắn, muộn một chút cũng không sao.”
Ôn Hinh nghe Tứ gia nói xong im lặng.
Thương Ương Gia Thố vốn dĩ là vật hi sinh trong chính trị Tây Tạng, bị phế bỏ vị Đạt Lai, những tranh đấu hồng trần kia tự nhiên không còn liên quan đến hắn.
“Vậy cũng coi như là cầu được ước thấy.” Ôn Hinh khẽ thở dài một câu.
Tứ gia nhìn vẻ mặt nàng, khóe môi hơi cong lên, dịu giọng nói: “Con người sống trên đời, luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, hắn chẳng qua là một trong muôn vàn chúng sinh.”
Cũng phải, Tứ gia là hoàng tử như vậy còn không phải có rất nhiều phiền não.
Ôn Hinh có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu, không muốn khiến Tứ gia nghi ngờ, chuyện này nàng liền gác lại không hỏi đến nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play