Tứ gia nhìn Ôn Hinh, hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Hinh khẽ đáp: “Chuyện này… xin chàng đừng để ai hay.”
Vẻ vui mừng trên mặt Tứ gia dần tắt, hắn im lặng nhìn nàng.
Ôn Hinh đón lấy ánh mắt Tứ gia, trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn phải cố nói: “Dù là… dù là thật sự có, bây giờ thai còn yếu lắm. Nếu rùm beng lên cho cả phủ biết, thiếp sợ… thiếp sợ có chuyện chẳng lành.”
Chuyện Lý thị rồi Doãn thị mang thai đều chẳng yên ổn mà sinh hạ được, Ôn Hinh nghĩ mình phận mỏng, Tứ gia lại thường vắng nhà, nàng thật sự lo lắng.
“Giấu được ngày nào hay ngày ấy… tốt xấu gì cũng phải qua ba tháng đầu, thai vững rồi tính sau.” Ánh mắt Ôn Hinh cẩn trọng dò xét, khiến lòng Tứ gia xót xa. hắn nắm tay nàng, vô thức siết chặt, Ôn Hinh khẽ kêu đau.
Tứ gia vội buông tay nàng ra, nhìn nàng hỏi: “Nàng sợ… sợ ta không bảo vệ được nàng sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT